Trương Hồng Châu không ngờ Vương Tiểu Thanh lại được lòng mọi người tới như vậy, bọn họ đều đứng về phía Vương Tiểu Thanh.
Không đúng, còn một người nữa, Giả Nam Ngọc nãy giờ chưa nói gì.
Mình phải tìm cách kéo anh ta về phe mình, nếu không sau này sẽ bị cô lập mất, Trương Hồng Châu nghĩ tới nghĩ lui, giống như đang toan tính điều gì đó.
Trương Vũ nhìn gương chiếu hậu, thấy Vương Tiểu Thanh đang cười trộm, liền hiểu ra cô cố ý làm vậy.
Trương Vũ nhìn nụ cười như tắm gió xuân kia, chẳng biết từ lúc nào khóe miệng của mình cũng cong lên.
“Đội trưởng, đội trưởng giới thiệu qua về đại đội Phong Thu Loan cho chúng tôi đi,” Hoàng Cẩm đề nghị.
“Được thôi, để tôi kể cho các cậu nghe.
Đại đội Phong Thu Loan chúng ta có khoảng hơn năm mươi hộ gia đình, họ Trương là chủ yếu, tôi cũng họ Trương.
Ở đây có thể nói là gần núi gần sông.
Mỗi năm đều được mùa, nên gọi là Phong Thu Loan.
Chỉ cần mọi người chăm chỉ làm việc, hoàn thành nhiệm vụ thì không lo không có cái ăn.
Năm ngoái có ba thanh niên trí thức đến đây, có một người lập gia đình, một người thi đậu đại học đã rời đi, một người tìm được việc làm nên cũng rời đi, nên bây giờ điểm thanh niên trí thức trống không.
Vấn đề nấu ăn mọi người tự sắp xếp, về lương thực, trước tiên đại đội sẽ cho mỗi người vay bốn mươi cân, đợi đến mùa thu sẽ trừ vào công điểm.
Nếu không đủ ăn thì mọi người có thể mua thêm từ đại đội.”
Dọc theo đường đi đội trưởng nói liên miên cằn nhằn suốt, mọi người đều chăm chú lắng nghe, bỗng nhiên Vương Tiểu Thanh giật mình nhớ ra hành lý của mình chưa lấy ra.
“Đồng chí Trương Vũ, làm phiền anh lát nữa khi tới bưu điện trên trấn thì dừng lại một chút, tôi cần lấy hành lý,” Vương Tiểu Thanh nói lớn.
“Được,” Trương Vũ đáp lại.
Khoảng nửa giờ sau, họ tới thị trấn.
Thị trấn này tên là Đại Giang, chắc vì ở đây có một con sông lớn.
“Được rồi, ai cần mua gì thì mau đi mua đi, đến thị trấn một chuyến cũng không dễ dàng gì, một giờ sau phải quay lại,” đội trưởng nói lớn, rồi tự mình xuống xe đi dạo quanh chợ.
Mọi người đều xuống xe, Vương Tiểu Thanh thấy bưu điện ở ngay đối diện, liền đi vào trong.
Có một hai người đang gửi thư, thấy không ai để ý tới mình, Vương Tiểu Thanh lấy ra hai túi hành lý, một cái bên trong là chăn một cái là quần áo.
Vừa bước ra khỏi cửa bưu điện, đồ của cô đã bị một đôi tay to lớn nhận lấy.
Vương Tiểu Thanh đang định nói mình có thể tự làm được, nhưng ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng của Trương Vũ.
Trương Vũ cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn đi qua xách đồ cho cô, lúc nhận đồ xong còn có chút sợ cô sẽ cự tuyệt mình, may mắn cô không nói gì.
Trương Vũ cẩn thận đặt hai bao đồ lớn lên thùng xe, rồi quay lại ghế lái để nghỉ ngơi.
Thấy có người trông hành lý, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đi mua chút đồ ăn, cô mua ba cái quẩy và hai cái bánh bao thịt.
Vương Tiểu Thanh cắn một miếng bánh bao thịt, ừm...!hương vị không bằng loại cô mua từ Thượng Hải, nhưng may mà trong không gian vẫn còn hơn chục cái, cô ăn thêm một cái quẩy nữa, cảm thấy cũng no rồi.
Vương Tiểu Thanh cầm bánh bao và quẩy còn lại về.
Khi đi ngang qua hợp tác xã, cô mua vài gói hạt giống, bao gồm lúa, lúa mì, cà rốt, rau chân vịt, rau cải và bắp cải, mỗi loại một ít.
“Tiểu Thanh, mua xong chưa?” giọng của Hiểu Yến vang lên.
Vương Tiểu Thanh nhanh chóng cất hạt giống vào trong không gian của mình, nếu bị phát hiện cô tự nhiên đi mua hạt giống thì rất khó giải thích.
“Xong rồi, chuẩn bị trở về rồi.
Cô mua gì vậy?” Vương Tiểu Thanh nhìn thấy Lưu Hiểu Yến túi lớn túi nhỏ tay xách nách mang, mướt mồ hôi, mua cũng nhiều quá rồi đi.
“Hehe, đều là đồ ăn ngon, cô xem này.”