Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 59: Dưỡng lão không phải chuyện nhỏ




Động tác rửa rau của chị hai dừng lại một lát: “Chẳng lẽ bán đậu mầm thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như thế?”

Lý Phân nói: “Bán mầm đậu có thể được bao nhiêu, mấy người ở riêng không phải là chia tiền sao? Hẳn là dùng những phần tiền kia.”

Trong thôn nhà ai chỉ cần tìm người ra ở riêng, quá trình ấy cả thôn đều biết hết, chuyện này không gạt được. Triệu gia cũng giống như vậy, chia bao nhiêu tiền Lý Phân cũng nghe nói.

“Tôi cũng có nghe nói là các cô được chia không ít.”

Trong lòng chị hai tính nhanh một chút, nếu dùng tiền chia nhà thì cũng có thể đúng.

Ăn hao của cải như thế đúng là phá sản.

Nghĩ tới đây trong lòng chị hai thoải mái hơn nhiều.

“Còn nghe nói muốn xây nhà dưỡng lão trải qua cùng nhau nữa, với cái cách sống như thế thì nhà kia cả đời này cũng chẳng xây được.” Tâm trạng chị hai tốt nên giọng cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.

“Lời tốt ai mà không biết nói chứ. Hơn nữa thân thể cha mẹ cô khỏe mạnh, cũng không già, vẫn làm việc được, trong tay lại có tiền, thật sự sống với nhau cũng không mất gì, còn kiếm lời.”

Lời của Lý Phân khiến chị hai giật mình. Đúng thế, sao chị ta lại không nghĩ ra chứ, hai người này đúng là giỏi tính toán, thì ra hiếu thuận đều là giả bộ.

“Tôi cũng nhắc nhở cô, ông già đi theo con trai trưởng, tới lúc đó cô đừng có hồ hồ, đừng để chú nhỏ nhà cô chiếm chỗ tốt, nói các cô cõng cái danh bất hiếu.”

Trong lòng chị hai rất đồng ý nhưng ngoài miệng lại nói: “Chú nhỏ nói là nói như thế, nhưng mà mẹ chồng tôi không đồng ý, hai người già muốn tự mình trải qua mấy năm. Hơn nữa, nhà chú ấy còn không xây nổi, chữ bát còn không có dấu phẩy đây này.”

“Vậy cũng được, nhưng mà cô cũng nghĩ chút đi, người già có lúc như trẻ con, muốn được dỗ dành.”

Chị hai gật đầu, cực kỳ đồng ý, trong lòng tính toàn sau này mình cũng phải thể hiện một chút, đỡ cho mẹ chồng nói bọn họ bất hiếu.

Diệp Sở Sở giúp mẹ chồng rửa sạch vại, buổi chiều lại giúp mẹ chồng ấn cải trắng vào trong.

Không biết có phải là vì chuyện tối qua hay không, buổi chiều khi dự trữ dưa chua ba cô con dâu khác của Triệu gia đều tới đông đủ, mẹ Triệu gần như không cần động tay mà chỉ động mồm một chút.

“Mẹ, những thứ này chắc là cải trắng đã phơi khô rồi nhỉ, vậy con bện cho mẹ.” Chị hai đi tới chỗ đống củ cải trắng nhỏ chừng đầu ngón tay nói.

Tối hôm qua còn cãi nhau ỏm tỏi, bây giờ cứ như chẳng có việc gì xảy ra, nên làm thì làm, nên nói cười thì nói cười, nếu không phải hai mắt còn sưng thì thật sự giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Điều này khiến mẹ Triệu lại có thên nhận thức mới về độ mặt dày của cô con dâu này, nhưng mà có người làm giúp đỡ cho mình bị mệt mỏi, cứ kệ chị ta đi.

“Cô không mệt thì bện đi.” Mẹ Triệu nhàn nhạt nói.

“Đừng coi thường cải xanh này, mùa đông phơi khô thêm chút khoai tây và hạt gai dầu ăn ngon miễn bàn!” Chị hai vừa bện đồ ăn vừa nói.

“Nấu chung với lòng lợn ăn cũng không tệ.” Chị bốn Triệu đi qua giúp nói.

Chị bốn Triệu không biết cô chị dâu này có tâm tư gì, nhưng mà chị hai tới chỗ mẹ chồng thể hiện, chị ta cũng phải mau tới, lỡ có chỗ tốt nào mà mình không biết.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, chị ta coi như đã nhìn ra, chị hai này cũng không rộng lượng như vẻ bề ngoài.

Cải trắng kia không cần quá nhiều người, chị ba không thể không tìm việc khác làm: “Mẹ, chắc là mẹ ướp dưa muối nhỉ, để em giúp mẹ đem dưa đi ướp.”

Lần này dám con dâu tranh nhau muốn hiếu thuận, mẹ Triệu cũng không dành đả kích tính tích cực của họ, liền chỉ một đống lá cải trắng và hành cùng với rau thơm: “Chỗ đó để ướp dưa muối, cô dùng nước ấm rửa qua đi.”

Chị ba vui mừng hớn hở đi qua.

Trái lại chị ta cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy tối hôm qua mẹ chồng tức giận, đã là con dâu thì phải làm chút thì đó, đúng lúc thấy Diệp Sở Sở giúp mẹ chồng rửa vại, biết muốn dự trữ dưa chua nên lúc này mới tới trợ giúp, ngoài ra hai cô chị dâu kia chị ra cũng cho là giống như mình vậy.

Diệp Sở Sở nhìn mấy người chị dâu nhiệt tình dâng cao tận hiếu, cảm thấy đây cũng là chuyện tốt, người một nhà không tránh khỏi cãi vã ồn ào, cãi xong rồi thì không sao nữa, người nhà nào chẳng giận một đêm rồi quên.

“Chị ba, em tới thái cho.” Diệp Sở Sở cầm dao ra.

“Thím sáu à, nếu em mệt thì cứ đi nghỉ ngơi đi.” Chị ba vội nói: “Chỗ này một mình chị là đủ rồi.”

“Tuổi em còn trẻ, làm chút việc này có là gì.”

Diệp Sở Sở lấy thớt ra, lấy đồ ăn chị ba rửa xong dùng dao thái, bỏ vào bên trong bình đã rửa sạch sẽ, đợi lát nữa thêm muối rồi thêm chút mì chính là được.

“Thím sáu này, tới khi nào em dự trữ dưa chua thì để chị tới giúp em.” Chị ba chủ động nói.

“Vâng thưa chị ba, em định sáng ngày mốt, thức ăn dư còn hai ngày nữa. Chị đó chị ba, nếu chị dự trữ trước thì em giúp chị trước.”

“Được, ngày mai chị dự trữ dưa chua.”

“Vậy được.”

Hai người bện cải trắng bên kia cũng đang nói khi nào giúp nhau dự trữ dưa chua các thứ.

Con dâu tranh làm hết việc, trái lại mẹ Triệu chẳng có gì, nghĩ một chút rồi xoay người nằm lên giường đất. Con dâu được việc như thế, mẹ chồng như bà hưởng phúc là được rồi.

Bên ngoài bốn cô con dâu nói chuyện sục sôi ngất trời, ông Triệu chăn đàn gia súc đã trở về, nghe mẹ Triệu nói biểu hiện của đám con dâu thì nói: “Đây cũng là chuyện tốt, bà thả lỏng đi.”

Mẹ Triệu nói: “Tôi cũng nghĩ như thế. Aiz, các con dâu yêu thương nhau thế này đúng là nở mày nở mặt quá.”

Hôm nay Triệu Văn Thao về trễ, về đến nhà thì trời đã tối, Diệp Sở Sở đi ra ngoài mấy chuyến mới đón được người.

“Sao trễ như thế mới về?” Vào nhà Diệp Sở Sở vội hỏi.

Hai tay Triệu Văn Thao nâng mặt Diệp Sở Sở lên, hà hơi, Diệp Sở Sở ngửi thấy mùi rượu.

“Anh uống rượu rồi, ở nhà chị cả hay nhà chị năm?” Hai mắt Diệp Sở Sở ngấn nước, mang theo mấy phần hờn dỗi.

Triệu Văn Thao hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái: “Đều không phải, anh uống rượu ở chỗ Chung Dụng.” Vừa nói vừa ôm eo vợ đi vào trong nhà: “Hôm nay hắn dọn quầy ra, tới nhà hắn uống một bữa, sau đó anh lại đi mua mấy quyển sách nên mới về trễ.”

Mua sách? Diệp Sở Sở thấy lạ, người đàn ông của mình cũng không phải người hiếu học gì, mua sách gì chứ?

Triệu Văn Thao lấy mấy quyển sách trong túi ra cho cô xem, Diệp Sở Sở nhận lấy nhìn một cái: “Cách chế biến thức ăn cho thỏ”, “Sách hướng dẫn phòng chống bệnh cho thỏ”, “Quản lý chăn nuôi thỏ”, sách đều rất cũ, có chỗ cũng mốc cả ra.

“Anh tìm ở tiệm sách cũ, rất rẻ, ba cuốn này mới có giá bốn xu, nếu là sách mới cũng phải một đống tiền.” Triệu Văn Thao nói.

Vốn định để vợ của anh chú ba giúp, nhưng đây không phải là mình thấy được nên mua luôn sao.

“Có thể nhìn được, cũ cũng không sao.” Diệp Sở Sở cẩn thận đặt trong hộc tủ.

“Vợ à, nhớ anh không?” Triệu Văn Thao ôm lấy cô, buồn nôn nói.

“Nhớ anh.” Diệp Sở Sở nhìn hắn nói: “Anh còn không về nữa là em cũng muốn đi tìm anh, lần sau anh đừng về trễ như thế, lại gặp người như lần trước thì làm sao đây.”

Cô càng nói càng nghĩ mà sợ, một mình một người đàn ông, đến lúc đó ngay cả một người giúp cũng không có thì phải làm thế nào.