Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 394: Lại một năm nữa trôi qua




Đại Nha xen vào một câu: “Mẹ, lúc cha con lấy mẹ cho mẹ hai túi hạt kê hả?”

Chị hai nói: “Cũng không phải vậy. Nhà ba của con đông anh em, nhà nghèo, hai túi hạt kê này còn mượn đội sản xuất đây này!"

Anh hai có chút không được tự nhiên, nói: “Vậy cũng đâu để em bị đói, bây giờ con chúng ta còn lớn vậy nữa.”

Chị hai nói: “Không có bị đói sao? Lúc em mang Đại Nha em phải ăn cháo, đói bụng đến mức em phải bắt con chuột ăn!"

Mấy lời này khiến cho hai đứa con trai bị hãi, bảo: “Mẹ, mẹ còn bắt chuột để ăn nữa hả!”

Chị hai nói: “Mẹ phải dựa vào ăn chuột mới sinh được chị cả con đấy, tốt xấu gì nó cũng là thịt mà!”

Chị hai nhớ tới những gì đã trải qua và cuộc sống đó, cũng rất khó chịu, nói với anh hai rằng: “Chẳng lẽ anh còn muốn để con chúng ta trải qua cuộc sống đó sao?”

Anh hai nói: “Sao mà trải qua cuộc sống đó, đó không phải đều là chuyện đã qua sao! Bây giờ em còn ăn chuột nữa không? Được rồi, em đừng có rảnh quá đi kiếm chuyện nữa, mau ngủ đi, không phải ngày mai còn hấp lương khô à.”

Chị hai tức giận cực kỳ, người chồng này thật sự là một chút tiền đồ cũng không có! Đúng, bây giờ và ngày xưa không giống nhau, có thể ăn no rồi, cũng không cần ăn thịt chuột, nhưng mấu chốt là cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, còn bọn họ cũng chỉ có thể ăn no, cái này chịu được hả?

Chị ta còn muốn nói tiếp nhưng anh hai đã ngáy khò khè, ngủ rồi.

Đại Nha nói: “Cha ngủ nhanh thật!”

Cục tức của chị hai lại tiêu tan, chị ta biết anh hai đã rất mệt mỏi rồi, thở dài nói: “Ba của con mệt, để ổng ngủ đi. Các con cũng mau ngủ đi, ban ngày chơi buổi tối đốt đèn để nấu dầu nữa.”

Bọn nhỏ nhanh tay thu dọn bài vở và bút, chuẩn bị ngủ.

Thiết Đản nói ra: "Mẹ, đã sắp bước sang năm mới rồi, sao cha còn làm đậu hũ cho chú ba ạ?”

Chị hai lên giường lò được phủ kín chăn, bảo: “Là vì lễ mừng năm mới đậu hũ bán mới nhiều, đậu hũ bán nhiều thì ba của con mới có thể có tiền lời, nuôi mấy con tốt hơn!”

Thiết Đản nói: “Sau này con lớn lên sẽ không học theo cha đâu, con muốn học theo chú út, chú út không lái xe, mỗi ngày ở nhà làm đồ ăn ngon!”

Chị hai buồn cười, bảo: “Con không học theo ba con mà đi học theo chú út, con có được may mắn như chú út con sao? Không có thì con phải giống như ba của con!”

Thiết Đản nói: “Chú út con nói, nếu học giỏi, thi đại học thì không cần làm việc!”

Chị hai cười nhạo: “Lại còn thi đại học, con nghĩ đẹp thật đấy!”

Con nít đi học là vì nhận biết mặt chữ, để không làm kẻ mù chữ, hơn nữa cũng có quy định trẻ em phải đến trường. Về phần thi đại học cái gì đấy, chị hai chưa từng để trong lòng, chuyện này cách quá xa, xa tới mức chẳng dính dáng gì tới bọn họ. Nguyên nhân chính là việc thi vào đại học không hợp thời.

Năm 77 khôi phục kỳ thi đại học, đến bây giờ mới năm 56. Đừng nói ở nông thôn, cho dù trong thành phố thì cũng chưa hẳn được đi học, ảnh hưởng của thời đại đặc thù không dễ dàng tiêu trừ như vậy được, huống chi tất cả mọi người còn đang vì ăn no bụng, trong nhà phải cố gắng trữ lương thực, làm gì còn nghĩ tới thi đại học, Triệu Văn Thao có ý tưởng này cũng là bởi vì nguyên nhân Chu Mẫn.

Thiết Đản ưởn ngực nói: “Dù sao con vẫn nghe chú út con, chú út nói thi đại học tốt thì con sẽ thi đại học. Chú út còn nói, để con vào thủ đô thi! Đợi con thành người thành phố rồi con sẽ đón cha và mẹ vào, ba mẹ sẽ không bao giờ phải làm việc nữa, chỉ ăn và ăn mỗi ngày!”

Chị hai cười, rất vui mừng nói: “Con của mẹ có hiếu quá, mẹ và cha con chờ ngày đó!”

Lời này của con trai khiến cho cơn tức của chị hai do anh hai gây ra mà tiêu tan hết.

Vài ngày kế tiếp, hấp lương thực, tổng vệ sinh, giặt quần áo. Chị hai dắt theo ba đứa bé làm việc ngày qua ngày. Chỉ cần chưa qua năm mới thì vẫn phải tiếp tục làm việc để sống, chỉ có sang năm mới hết bận.

Năm 1983, rốt cuộc tiếng pháo nổ mừng lễ mừng năm mới tại thôn trong núi nhỏ đã vang lên, bùm bùm đùng đùng, rõ ràng tiếng vang còn dài hơn năm ngoái, điều này nói rõ cuộc sống mọi người đã tốt hơn, pháo cũng mua nhiều hơn.

Triệu Văn Thao mua pháo không nhiều lắm, nhưng ngược lại là pháo hoa mua không ít, là loại tiếng vang không lớn. Không cần phải nói, cái này là mua cho con ngắm.

Diệp Sở Sở bế Tiểu Bạch Dương đứng ở cửa phòng, bảo cậu xem: “Tiểu Bạch Dương, con xem kìa, ở trên trời kìa!”

Hai mẹ con mặc đồ giống như bọc bông, bởi vì mấy ngày lễ mừng năm mới là thời điểm lạnh nhất, Tiểu Bạch Dương tốn sức giơ lên cánh tay nhỏ chỉ vào bầu trời nói: "Cha!"

Hắn đáp: “Đúng, là cha thả pháo hoa đó, có đẹp hay không?"

Tiểu Bạch Dương có lẽ còn chưa biết “đẹp hay không” nên chỉ tò mò mở thao láo đôi mắt to, ngắm nhìn nhiều bó pháo hoa đang tràn ra, biến mất ở trên trời.

Khỉ con đương nhiên lại trốn mất, đốt pháo là thứ mà nó sợ nhất.

Triệu Văn Thao thả mấy cái rồi về, bảo: “Được rồi, hôm nay chỉ thả mấy cái này, còn thừa để sau thả tiếp. Tiểu Bạch Dương, có thích hay không?"

Tiểu Bạch Dương nhìn ống pháo hoa mà Triệu Văn Thao đang cầm, vươn tay đòi, Triệu Văn Thao cho cậu, sau đó bế cậu lên, bảo: “Đi thôi, ta đi ăn sủi cảo thôi!”

Diệp Sở Sở cười nói: “Năm mới vui vẻ!"

Triệu Văn Thao cúi đầu hôn một cái: “Vợ, năm mới vui vẻ!”

Diệp Sở Sở nhìn xuống con trai, Tiểu Bạch Dương cũng không có chú ý, chỉ chuyên tâm nghiên cứu ống pháo hoa trong tay, bấy giờ Diệp Sở Sở mới yên tâm đi nấu sủi cảo.

Vẫn là để cho Tiểu Bạch Dương một mình bao hết mấy cái sủi cảo không bỏ muối, phần còn lại hai người bao hết sáu cái bỏ tiền xu, đây cũng là lấy ngụ ý “lục lục đại thuận”*.

*Ban đầu là chỉ mùng sáu tháng sáu âm lịch, chủ yếu dùng chúc gia đình trung niên hạnh phúc, công việc thuận lợi, sự nghiệp thành công, sức khỏe khỏe mạnh

Đương nhiên là ăn chay. Nhân bánh là dưa chua, đậu hũ, một mâm nước tương trộn đậu hũ, không bỏ hành tây, mâm khác là đồ hộp thập cẩm, thêm hai chén nước canh sủi cảo, cái này là cơm tất niên.

Triệu Văn Thao vừa đút nhi tử vừa ăn, gật đầu: "Vợ, em trộn nhân bánh ngon thật đấy!”

Diệp Sở Sở vui mừng kêu lên: “Ừ... Em ăn được tiền rồi!”

Ăn cái sủi cảo đầu tiên đã ăn trúng tiền, Diệp Sở Sở kích động cực kỳ, phun xu tiền ra cho Triệu Văn Thao xem, chỉ còn năm cái có tiền xu.

Triệu Văn Thao cười nói: “Vợ, em có phúc quá chừng! Còn là đại phúc khí nữa!”

Diệp Sở Sở rất vui sướng, bảo: “Đó là đương nhiên, em là người có phúc khí đấy!”

Tiểu Bạch Dương nhìn thấy tiền xu kia, vươn tay nắm, Diệp Sở Sở vội để tiền xu qua một bên: "Cái này không thể chơi được."

Triệu Văn Thao vừa nhìn con trai nói vừa ăn: “Con trai, cha cũng ăn tiền cho con!”

Triệu Văn Thao khoa trương kêu lên: “Tiền! Cha ăn trúng!”

Diệp Sở Sở liền vội hỏi: “Sao đấy, sao đấy!"

Triệu Văn Thao nhổ ra, là một đồng tiền xu trong năm đồng còn lại: “Đây này!”

Diệp Sở Sở cười rộ lên: “Đúng là vậy thật!”

Tiểu Bạch Dương thấy cha mẹ vui mừng vậy, cũng vui vẻ quơ lên bàn tay nhỏ, kêu: "Phúc khí! Phúc khí!"

Vợ chồng son đồng thời khen: “Oa! Con của em/anh biết nói “phúc khí”.”

Năm ngoái vẫn là hai người, năm nay đã thêm một người. Cuộc sống cũng tốt hơn năm ngoái, đây mới là đông con đông cháu nối dỗi, cuộc sống cũng sung túc hơn!

Mừng một đầu năm, Diệp Sở Sở bọc Tiểu Bạch Dương mấy lớp, đi theo Triệu Văn Thao đến trang trại thỏ chúc Tết cho cha Triệu, mẹ Triệu.

Mẹ Triệu nói: “Bây giờ trời đang rất lạnh, con gọi điện thoại thăm là được rồi, sao còn đi tới nữa chứ! Làm cho con của con bị cảm thì phải làm sao đây!”

Tuy ngoài miệng mẹ Triệu nói thế nhưng thực tế đương nhiên là rất vui vẻ, bế Tiểu Bạch Dương yêu thích mãi không buông.