Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 377: Ngại bẩn




“Bây giờ không phải là anh kiếm hay sao?” Anh tư nói: “Được rồi, không còn chuyện gì thì cúp máy đây. Tam Nha Tứ Nha tan học trở về thì để chúng nó học tập, em đừng bảo bọn nó làm việc nữa!”

“Anh bị làm sao đấy? Động kinh rồi à? Đang yên đang lành lại nói Tam Nha Tứ Nha, ở nhà có thấy anh nói một câu nào đâu.” Chị tư không nhịn được nói.

“Tôi làm sao? Tôi nhìn thấy đứa con của mợ ba chúng nó vẫn chưa tới sinh nhật mà đã bắt đầu biết chữ học tập rồi! Tôi có thể không sốt ruột được sao?” Anh tư nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Thật ra anh ta là bởi vì việc Chu Mẫn bàn bạc hợp đồng với anh ta nên bị kích thích, lần đầu tiên ý thức được việc đi học là chuyện rất quan trọng.

Cúp điện thoại, chị tư oán giận với Diệp Sở Sở: “Anh tư cô đúng là đồ quỷ sứ, giờ kiếm được ít tiền thì không biết làm sao mới tốt, muốn ba con vịt giời đều đi học, cứ như thể anh ta có nhiều tiền lắm không bằng!”

“Chị tư, hiện tại đi học cũng không tốn bao nhiêu tiền mà.”

“Thím sáu ơi, anh chị không so được với cô, tốn ít tiền hơn nữa cũng là tiền đấy.” Chị tư nói như thể đó là chuyện đương nhiên: “Nếu như ba con vịt giời không cần dùng tiền vậy thì đã là kiếm được lời rồi! Hơn nữa, một con vịt giời thì học cái gì chứ?”

Diệp Sở Sở nghe thấy thực sự khó chịu, cô được Tiểu Bạch Dương rèn luyện đã trở nên hết sức hiền hòa rồi nhưng vẫn không nhịn được mà oán hận một câu: “Chị tư nói rất đúng, không ăn không uống thì càng tiết kiệm tiền, thế thì tiết kiệm còn nhiều hơn nữa cơ!”

Chị tư lại bị nghẹn lời, trong lòng còn buồn bực. Bình thường Diệp Sở Sở tươi cười, là người rất dễ nói chuyện, sao hôm nay nói tới nói lui lại giống anh tư thế?

“Không ăn không uống thì sống thế nào...”

“Tiết kiệm tiền mà, không sống thì càng tiết kiệm tiền.”

Chị tư biết Diệp Sở Sở tức giận, thầm bĩu môi trong lòng. Con nhà tôi có đi học hay không thì liên quan gì tới cô!

Chỉ là lúc này anh tư đang kiếm tiền ở trước mặt anh trai chị dâu Diệp Sở Sở, chị ta nào dám đối chọi với Diệp Sở Sở, hơn nữa về sau còn phải tới nơi này gọi điện thoại nữa, bèn cười mỉa nói: “Tôi chỉ nói như vậy thôi, dù có tiếc tiền cỡ nào cũng phải để con đến trường chứ? Không phải chú út chúng nó đã nói rồi sao? Không đi học sẽ phạm pháp, tôi không thể làm chuyện phạm pháp được.”

Diệp Sở Sở oán hận xong cũng cảm thấy mình vô vị, so đo với người như chị tư làm gì chứ?

“Đúng thế, bây giờ trẻ con đều phải đi học hết.” Diệp Sở Sở nói rồi chuyển đề tài câu chuyện sang việc khác.

Chị tư ở đó một lúc, thực sự không còn gì để tán dóc với Diệp Sở Sở nữa bèn ôm Ngũ Nha đi mất. Tiểu Bạch Dương vẫn chưa chơi chán với Ngũ Nha nên không cho đi, Ngũ Nha cũng không chịu đi, cuối cùng bị chị tư cưỡng ép đưa đi.

Tiểu Bạch Dương vừa khóc, Diệp Sở Sở không làm sao dỗ được, cuối cùng đành ôm đi ra ngoài nghịch tuyết một lúc với khỉ nhỏ mới khá hơn.

Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở bắt đầu kể lể con trai không nghe lời. Triệu Văn Thao không nhẹ không nặng vỗ Tiểu Bạch Dương một cái, sau đó nói: “Vậy em cứ để Ngũ Nha ở nơi này chơi một hồi đi, đến lúc đó hãy kêu chị tư tới đón con bé.”

Diệp Sở Sở nhìn Triệu Văn Thao một cái rồi nói: “Ngũ Nha còn bú sữa mẹ đấy.”

“Ngũ Nha cũng ăn cơm rồi chứ? Con bé còn lớn hơn so với Tiểu Bạch Dương cơ mà, ăn cơm là có thể no nê.” Triệu Văn Thao thuận miệng nói.

Diệp Sở Sở trợn mắt liếc hắn một cái: “Đi tiểu thì anh dọn nhé?”

Triệu Văn Thao lập tức hối hận. Sao hắn lại quên mất việc này chứ? Lúc Tiểu Bạch Dương được mấy tháng vợ đã bắt đầu huấn luyện không cần tã, càng chưa nói đến Ngũ Nha.

“Vợ ơi, anh sai rồi.” Triệu Văn Thao mau chóng nhận sai.

“Hừ, nói lời dễ nghe thì ai cũng biết, môi trên chạm vào môi dưới dễ dàng biết bao!” Diệp Sở Sở dứt khoát nói ra: “Ngược lại anh thì làm ông chú tốt, nhưng kẻ dọn dẹp lại là em! Em không tiếc cũng không tiếc uống nhưng em chỉ sợ đi tiểu thôi. Con của mình đi tiểu mà em còn ngại bẩn, anh bảo em không ngại con anh trai anh thì em không làm được!”

“Vợ à, anh sai rồi mà.” Triệu Văn Thao vội nói: “Anh chỉ thuận miệng nói...”

“Em ghét nhất chính là thuận miệng nói, người ta còn chưa nói gì, chú thì được nhưng thím thì không đâu.” Diệp Sở Sở tức giận nói.

Triệu Văn Thao cười xòa bảo: “Là chú không được, thím được. Vợ ơi, em sao thế, sao lại tức giận thế?”

“Hỏi con trai anh đi!” Diệp Sở Sở xoay người lại trừng mắt liếc con trai rồi đi bê đồ ăn.

Triệu Văn Thao bèn hỏi Tiểu Bạch Dương: “Con trai, sao con lại làm cho mẹ tức giận thế?”

Tiểu Bạch Dương cười, véo mặt của hắn mà nghịch rồi kêu: “Bịch bịch bịch bịch!”

Buổi tối Diệp Sở Sở làm cháo, kèm bánh bột ngô, xào khoai tây thái sợi. Cô bưng lên và nói: “Anh dẫn nó đi tiểu đi, đừng để đến lúc ăn cơm lại muốn đi tiểu.”

Triệu Văn Thao vội vàng mang Tiểu Bạch Dương đến chỗ thùng nước tiểu để tiểu, nhỏ giọng nói thầm với con trai: “Con trai ơi, mẹ con càng ngày càng nghiêm khắc, bây giờ trước khi ăn cơm đều phải đi tiểu, trước đây có như vậy đâu.”

Tiểu Bạch Dương đáp lại, đáng tiếc cậu không nói rõ được một câu dài, Triệu Văn Thao cũng không hiểu.

Tiểu Bạch Dương rặn ra một ít nước tiểu rồi định đi về.

Triệu Văn Thao nói: “Con trai ơi, đi tiểu thêm đi, nếu không lúc ăn cơm mà đi tè là mẹ con lại nói con đấy.”

Tiểu Bạch Dương nghi ngờ liếc mắt nhìn cha, lại rặn tiếp.

Triệu Văn Thao dùng sức hôn con trai một cái: “Con trai giỏi quá!” Rồi ôm trở về khoe khoang với Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở nói: “Rửa tay chứ?”

“Anh quên mất...”

“Rửa tay đi.”

“À, con trai, chúng ta rửa tay nào.”

Cha con rửa tay xong trở về, Diệp Sở Sở bắt đầu kể lể sự vô lý của con trai: “Ngũ Nha vừa tới là nó liền không cho Ngũ Nha đi, Ngũ Nha vừa đi nó liền khóc. Ngày hôm nay cũng thế, bên ngoài lạnh như vậy mà nói gì cũng không chịu ở trong phòng, cứ đòi đi ra ngoài tìm Ngũ Nha. Tài Tài chơi với nó cũng không được. Thật là tức chết đi được!”

Triệu Văn Thao cúi đầu nói với Tiểu Bạch Dương: “Con trai, sao con lại không nghe lời thế?”

Tiểu Bạch Dương bình tĩnh ăn cháo.

Nhưng con khỉ nhỏ lại kêu chít chít.

“Thế cuối cùng thì sao?” Triệu Văn Thao hỏi.

“Có thể làm sao được nữa? Em dẫn nó ở bên ngoài chơi tuyết một lúc, tay lạnh cóng rồi mới trở về đấy.” Diệp Sở Sở nói: “Tính tình đứa bé này quá cố chấp, y hệt như anh!”

Triệu Văn Thao không nói gì, việc này nói con thôi, sao lại lái sang hắn, hơn nữa hắn cố chấp à? Tính khí hắn tốt biết bao!

“Tiểu Bạch Dương, con xem sao con lại chọc giận mẹ con thế chứ? Về sau không được như vậy nữa. Bên ngoài lạnh biết bao, có phải không? Ngũ Nha cũng phải về nhà, con không thể không để Ngũ Nha về nhà được.” Triệu Văn Thao giảng lý lẽ cho con trai.

Không biết Tiểu Bạch Dương nghe có hiểu hay không mà chỉ cắm cúi ăn cơm, không để ý đến ai hết.

Diệp Sở Sở tiếp tục nói: “Vừa nhìn đã biết là chị tư không muốn dỗ Ngũ Nha, có mấy lần Tiểu Bạch Dương không để Ngũ Nha đi, đã nói để Ngũ Nha ở lại chơi với Tiểu Bạch Dương nhưng em không có hé răng. Con trai anh chỉ biết gây phiền toái cho em thôi!”

Triệu Văn Thao nói: “Không sao, em không muốn thì cứ việc nói thẳng, không cần phải quan tâm chị ta.” Triệu Văn Thao nói.

“Em nhất định sẽ nói không muốn. Một Tiểu Bạch Dương em dỗ đã mệt rồi, càng chưa nói có thêm một đứa nữa.” Diệp Sở Sở nói rồi giọng điệu hoãn hòa lại: “Chị tư cũng thật là, cho dù là con gái nhưng cũng dứt ruột đẻ ra, lúc này lại nhàn rỗi thì không thể chăm sóc con cho sạch sẽ à? Anh không thấy Ngũ Nha thôi, tóc đứa bé con mà đã có rận, quần áo thì bẩn vô cùng. Chị tư còn chính miệng nói, Ngũ Nha mặc áo bông của Tứ Nha khi còn bé, chị ta chưa tháo ra giặt đã cho Ngũ Nha mặc vào ngay. Em không tiện nói là bẩn chỉ nói còn ấm không. Chỉ tư nói gì, trẻ con không sợ lạnh, trong phòng đốt bếp lò mà!”