Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 366: Đây mới là thân thích




Diệp Sở Sở liếc nhìn con trai, thấy đứa con trai đang chơi với Tài Tài, không nhìn về phía bên này, lúc này mới yên tâm, sau đó nói với Triệu Văn Thao: "Em còn chưa nói xong đâu, chị dâu ba em kiếm được nhiều tiền ở thủ đô như vậy, không phải bởi vì học tập ở đó, hiểu biết nơi đó, mà là chị ấy có năng lực!"

Triệu Văn Thao vội hỏi: "Đúng đúng, chị dâu em là người kiếm tiền lợi hại nhất!"

"Vốn chính là như vậy!" Diệp Sở Sở kiêu ngạo còn hừ một tiếng.

Buổi tối, Triệu Văn Thao gọi điện thoại đến nhà Diệp Minh Bắc: "Anh ba, em là Văn Thao."

"Anh biết cậu sẽ gọi điện thoại." Diệp Minh Bắc cười nói: "Anh tư em, anh đã sắp xếp bên chỗ cửa hàng quần áo rồi, phòng ở anh thuê quá nhỏ, không ở được."

Diệp Minh Bắc giải thích một chút, Triệu Văn Thao hiểu, hắn chưa từng tới thủ đô nhưng lại đã từng vào thành phố, biết trong nhà thuê thành phố cũng không rộng rãi, tuyệt không để ý.

"Lại gây thêm phiền toái cho các anh rồi, anh tư em một thân một mình, không nói không rằng mà bỏ chạy tới thủ đô, ai, thật sự là không có cách nào." Triệu Văn Thao nói.

"Nói gì thế, chúng ta đâu phải người lạ, em đừng có khách khí." Diệp Minh Bắc chủ động nói đến chuyện anh tư mất tiền: "Anh tư em đã nói với anh là muốn vào Nam tìm việc làm, chắc là muốn đổi chuyến xe ở thủ đô nên mới tới đây, người đến thủ đô đặc biệt nhiều, chen chúc trên xe, anh ta cũng không biết bị mất tiền, đợi cho đến thủ đô xuống xe đi mua vé, mới phát hiện tiền không có."

Anh tư phát hiện tiền đã mất, tâm tình ngay lúc đó thế nào Triệu Văn Thao có thể tưởng tượng được, nói rằng số tiền đó là tất cả của cải của anh tư cũng không sai, xảy ra chuyện này có bao nhiêu tuyệt vọng!

"Anh tư của em không có tiền cảm thấy lượn lờ ngay tại nhà ga, hy vọng có thể tìm được người ăn cắp tiền, em nói xem điều này sao có thể, người trị an ở nhà ga cảm thấy dáng vẻ anh ta khả nghi, đưa đến đồn công an, anh tư em hết cách, lúc này mới nói ra phương thức liên lạc của chúng anh, nếu không thì anh ta vẫn sẽ một mực tìm người ăn cắp tiền, em cũng không biết, lúc anh ta lên xe lửa, chỉ ăn một cái bánh bột ngô lấy ở nhà, đến khi anh gặp được anh ta, lúc này anh ta mới uống được một cốc nước ấm do nhà ga cung cấp, cái gì cũng chưa ăn, cũng không ngủ đủ giấc." Diệp Minh Bắc giận dữ nói: "Anh nghe xong anh cũng không dám nói cái gì, dẫn anh ta đi ăn cơm, ngủ ở trong cửa hàng."

Triệu Văn Thao cũng có chút khổ sở trong lòng, nông dân có chút tiền này rất không dễ dàng, huống chi anh tư không buôn bán như hắn, chỉ tích góp được chút tiền, tiền anh tư kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, một đồng kiếm được là y một đồng, cũng không thể sinh lời hay kiếm lãi.

"Anh ba, anh tư em có nói khi nào thì về nhà không?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Không có, anh cũng không hỏi. Văn Thao à, anh nghĩ như thế này, nếu cứ để anh tư em trở về như vậy, chỉ sợ là không được, đã đánh mất nhiều tiền thế rồi, cho dù người trong nhà không trách anh ta thì chính anh ta cũng không thể nào buông bỏ chuyện này được, anh đã thương lượng với chị dâu em, ý chị dâu em là trước tiên cứ để anh tư em ở lại đây một khoảng thời gian, lời ít tiền rồi mới trở về, mặc kệ bao nhiêu, trong lòng anh ta cũng sẽ thoải mái chút, anh không biết trong nhà anh tư em thế nào." Diệp Minh Bắc nói.

Triệu Văn Thao kỳ thật cũng là nghĩ như vậy, chỉ là hắn ngại nói ra, dù sao anh tư khác với Tiểu Mã, Tiểu Mã là Chu Mẫn chủ động muốn nhận người, anh tư đây là tự mình đi, còn lấy phương thức đi như vậy nữa, Diệp Minh Bắc không phải anh ruột của mình, yêu cầu nhiều quá thì không tốt lắm.

Chỉ là không nghĩ tới Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn nói ra, chuyện này làm hắn vô cùng cảm kích: "Anh ba, thật sự là em cũng không biết nói gì, anh tư em nếu có thể kiếm được chút tiền ở chỗ anh rồi về, vậy thì thật sự là quá tốt. Anh cũng biết ở nông thôn kiếm tiền không dễ dàng, anh tư em cũng không giống với em, tiền này là do anh ấy nhịn ăn nhịn uống có được, này đã mất hết em còn thực sự sợ anh ấy suy sụp! Anh ba, cám ơn anh, cũng rất cảm ơn chị dâu!"

Diệp Minh Bắc nở nụ cười: "Được rồi, Văn Thao, từ khi nào em học được cách nói dài dòng thế! Nhưng em đồng ý rồi vậy chị tư của em thì soi, hay là cậu đi nói với chị ta một tiếng đã?"

"Vậy thì nói một tiếng, trưa mai em qua nói, để em gọi điện thoại sang cửa hàng của anh, anh bảo anh tư của em nhận nghe một lát, để tự anh ấy nói với chị ta."

Triệu Văn Thao tuy rằng không thèm để ý đến ý kiến của chị tư, nhưng dù sao cũng là vợ chồng người ta, hắn là anh em, dù sao cũng phải nói cho một tiếng.

"Anh ba, tính tình anh tư em rất thẳng, rất thành thật, văn hóa cũng không cao, vậy anh có công việc nào phù hợp với anh ấy không?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Việc thì chắc chắn là có, chỉ là kiếm bao nhiêu hay mệt nhọc thế nào là vấn đề, anh tư em nếu không ngại, thì anh sẽ có thể cam đoan, năm sáu mươi đồng tiền vẫn có thể. Ở ngay trong cửa hàng quần áo, cơm thì anh sẽ mang cho anh ta, tiền kiếm được có thể giữ nguyên." Diệp Minh Bắc ăn ngay nói thật.

Triệu Văn Thao nói: "Anh ba, không cần phiền toái như vậy đâu, ở thì ở trong cửa hàng quần áo thì an toàn rồi, còn ăn, để kêu anh ba em tự bỏ tiền ra mua đi."

Nếu ngay cả ăn cũng ăn nhờ thì thật sự là ngượng ngùng.

Diệp Minh Bắc nở nụ cười: "Được rồi, em cũng đừng có lo. Đúng rồi, Tiểu Bạch Dương biết đi chưa?"

Nói lên Tiểu Bạch Dương, Triệu Văn Thao lập tức thoải mái: "Biết đi rồi, đi cũng rất vững chắc, cũng gọi được cha mẹ, ông nội, bà nội, Tài Tài, chỉ là nói chậm rãi từng chữ một. Nguyệt Nguyệt thì sao?"

"Nguyệt Nguyệt cũng nói được cha mẹ rồi, có người đỡ có thể đi, con bé lại là con nhóc lười biếng, chỉ thích ngủ." Diệp Minh Bắc nói đến con gái thì giọng điệu tràn ngập sự cưng chiều.

Hai người đàn ông lại hàn huyên về mấy đứa nhỏ xong thì cúp điện thoại.

"Anh tư định ở đó tìm việc làm à?" Diệp Sở Sở vội hỏi nói.

Triệu Văn Thao nâng mặt Diệp Sở Sở lên, hôn một cái thật kêu: "Anh ba với chị dâu của em thật là tốt!”

Diệp Sở Sở sửng sốt, đẩy hắn ra, hừ nói: "Bởi vì anh chị em tốt cho nên anh mới hôn em đấy à?"

"Không đúng không đúng, anh chỉ là muốn hôn em thôi vợ à!" Triệu Văn Thao lại sấn lại đây.

Diệp Sở Sở ghét bỏ đẩy hắn ra: "Đừng có quậy, con trai ở ngay bên cạnh đang nhìn đấy!"

Triệu Văn Thao theo bản năng liếc nhìn, thấy Tiểu Bạch Dương và Tài Tài, hai đôi mắt be bé đang nhìn bọn họ, tức giận nói: "Xem gì mà xem, đi ra chỗ khác chơi đi!"

Diệp Sở Sở vừa bực mình vừa buồn cười: "Được rồi, nói mau, anh tư ở đó thì kiếm việc gì?"

Triệu Văn Thao thở dài, thuật lại Diệp Minh Bắc một lần: "Với tình hình hiện tại của anh tư, em nói xem anh có khả năng gì được. Anh đoán công việc thích hợp nhất với anh ấy là bốc vác, dỡ hàng hàng hoá chuyên chở cho nhà người ta, làm công việc tay chân tốn sức!"

Diệp Sở Sở không biết có cảm nhận gì: "Mấy việc tay chân này cũng quá mệt mỏi, làm không tốt sẽ tổn thương đến thắt lưng, không thể để anh tư anh làm công việc kia được."

"Chứ biết sao được, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách anh ấy!" Triệu Văn Thao đương nhiên biết mấy công việc này sẽ làm tổn hại đến cơ thể, nhưng có thể thế nào được?

"Chị dâu em chắc chắn sẽ có cách." Diệp Sở Sở có niềm tin tuyệt đối với Chu Mẫn.

"Chị dâu em cũng không phải thần." Triệu Văn Thao theo bản năng nói tiếp một câu, thấy ánh mắt không ổn do vợ mình phóng tới, lập tức sửa lời nói: "Không sai, chị dâu em chắc chắn sẽ có cách!"

Diệp Sở Sở tức giận nở nụ cười, hung hăng véo hắn một cái, Triệu Văn Thao khoa trương ôi một tiếng, Tiểu Bạch Dương nghĩ rằng cha nó đang chơi chung với nó, hưng phấn mà lại đây ghé vào mặt của Triệu Văn Thao, vỗ mặt Triệu Văn Thao một cái bất ngờ không kịp phòng.