Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 342: Chỉ nghĩ đến chuyện tốt




Người như vậy đừng nói là chú út, cho dù là người ngoài thì mời đến nhà ăn một bữa cơm cũng là điều nên làm.

Còn có một điều nữa, chị hai Triệu muốn nghe xem chính miệng Triệu Văn Thao nói qua về chuyện buôn bán gạo là như thế nào. Đến chỗ Triệu Văn Thao ăn cơm thì cũng chỉ có thể là một mình anh hai Triệu đi, chị ta cũng không tiện theo, chỉ có thể nghe anh hai Triệu thuật lại. Nhưng anh hai Triệu ăn nói vụng về như vậy, chị ta không tin nổi!

Anh ba tìm đến anh tư Triệu, đúng lúc nghe thấy chị tư Triệu lải nhải người ta đều đã phát tài, chỉ có nhà mình là còn nghèo rót mùng tới, tiếp tục như vậy nữa thì con trai cũng sẽ không có đâu! Anh ba cảm thấy người này sắp điên rồi.

“Chú tư!” Anh ta gọi một tiếng.

Anh tư Triệu đang rửa đậu, nhìn thấy anh ba thì ngẩng đầu lên nói: “Anh ba tới đấy à? Anh yên tâm, đậu khẳng định được rửa ba lần!”

Chị tư Triệu vội vàng từ trong nhà đi ra: “Anh ba tới đấy à? Anh xem đậu đi, em đã chọn sạch sẽ rồi đấy!”

Anh ba thật sự đúng là lo lắng về việc của chị tư Triệu nên vào nhà liếc nhìn, bấy giờ mới ra ngoài ngồi trước mặt anh tư Triệu và bảo: “Anh kể em nghe chuyện này.”

“Chuyện gì thế ạ?” Anh tư Triệu vừa bận rộn làm việc vừa nói.

Chị tư Triệu cũng tò mò mà qua đây chờ nghe.

Anh ba kể lại chuyện buôn bán gạo một lần: “Buổi tối chị hai nói tất cả đến chỗ chị ấy tụ tập, mấy anh em chúng ta vừa uống vừa trò chuyện.”

Anh tư Triệu còn chưa gì mà chị tư Triệu đã kích động rồi: “Chú ấy muốn đi buôn bán gạo ạ! Đây đúng là chuyện tốt! Ôi chao, suy cho cùng vẫn là anh em ruột. Anh yên tâm, anh ba, đến lúc đó bọn em đều đi cả!”

Khóe miệng anh ba co quắp lại, đều đi, thế là tất cả lớn nhỏ mấy người. Chị hai liệu có bằng lòng không?

Cũng may không phải đến nhà anh ta ăn.

“Được, đến lúc đó các em đều đi đi. Anh đi đây, anh còn phải đến chỗ chú sáu nói một tiếng nữa.” Anh ba đứng dậy muốn đi.

“Anh ba, anh cứ ngồi một lúc đã.” chị tư Triệu nhiệt tình giữ lại.

“Không ngồi đâu, các em cứ làm việc đi.” anh ba khoát tay một cái nói.

Anh tư Triệu đáp trả một câu mấu chốt: “Anh ba, anh còn chưa nói buôn bán gạo phải chuẩn bị bao nhiêu tiền vốn đấy?”

Anh ba chưa nói chuyện tiền vốn, chị tư Triệu đã nói ngay: “Anh nói gì thế? Mang tiền vốn gì chứ? Có chú út ở đó thì còn cần lấy tiền vốn của chúng ta à?”

Anh ba suýt chút nữa bật cười. Lời nói này thật đúng là, ôi!

“Chú sáu nói góp mười nghìn, đến lúc đó chia tiền dựa theo số vốn mình bỏ ra ít hay nhiều.” Anh ba nói.

Chị tư Triệu kinh ngạc hỏi: “Gì cơ ạ? Còn phải bỏ tiền ra ư?”

Anh ba không vui: “Nào có chuyện không phải bỏ tiền ra mà đi buôn bán!”

“Nhưng chú ấy có tiền mà, ứng trước không được sao?” Chị tư Triệu nói như thể là chuyện đương nhiên: “Đến lúc đó buôn bán có lời thì trả lại cho chú ấy không được sao?”

Anh ba đã không còn gì để nói rồi: “Thím tư nghĩ thật đúng là hay, dùng tiền của mình đi buôn bán, xong buôn bán lời còn phải chia cho thím một ít. Nếu đổi lại là thím thì thím có bằng lòng hay không?”

“Đến lúc đó làm thêm chút việc không được sao?” Chị tư Triệu cãi.

“Làm thêm chút việc, đầu năm nay còn thiếu người làm việc à? Hai người cứ thương lượng đi, anh đi đây.” Anh ba lười phải nói nữa bèn đi mất.

Chị tư Triệu ngắt lời: “Thật là, còn tưởng rằng là chuyện tốt chứ, kết quả vẫn phải bỏ tiền!”

Anh tư Triệu nhìn chị ta một cái rồi nói: “Không đi thì không phải bỏ tiền rồi phải không?”

Chị tư Triệu liếc xéo anh ta một cái: “Vì sao lại không đi? Chuyện tốt như vậy mà không đi, anh ngốc à? Có phải anh ba cầm đầu đâu, phải xem chú ấy. Buổi tối chúng ta cùng đến nhà chị hai, xem chú ấy nói thế nào! Anh phải thận trọng đấy, đòi tiền thì không được, cứ nói mình có thể làm việc.”

Anh tư Triệu không nói gì, chị tư Triệu bất mãn lại hỏi một câu.

“Đến lúc đó cô nói đi thì đi, cô nói không đi thì không đi, được chưa?” Anh tư Triệu tức giận nói.

Chị tư Triệu bận suy nghĩ chuyện này, không cằn nhằn nữa.

Anh ba đi nói cho Triệu Văn Thao buổi tối đến nhà chị hai tụ họp. Triệu Văn Thao không ở nhà nên nói với Diệp Sở Sở nói, thuận tiện cũng nhắn đến ý của chị tư Triệu, bảo cô nói một tiếng với Triệu Văn Thao để trong lòng có tính toán.

“Đừng để đến lúc đó lại mất hòa khí.” Anh ba nói.

“Không đâu, anh ba cứ yên tâm, Văn Thao biết làm thế nào mà.” Diệp Sở Sở nói.

Anh ba đi rồi, Diệp Sở Sở cười khổ. Biết ngay là sẽ như vậy mà, bây giờ còn là mới bắt đầu đã muốn chiếm lời rồi.

Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở chuyển lại lời của anh ba: “Nếu như chị tư khăng khăng không bỏ tiền ra thì phải làm sao?”

“Không bỏ tiền ra thì không đi thôi.” Triệu Văn Thao tùy ý nói: “Vợ ơi, em không cần lo lắng, anh có cách trị chị ta!”

“Anh nói chuyện nhớ chú ý một chút, không đáng để tức giận đâu.”

“Anh biết mà.”

Đang nói thì anh ba tới, anh ta tìm Triệu Văn Thao đi ăn cơm, thuận tiện lấy cá.

Triệu Văn Thao lấy ra một con cá lớn cho anh ba.

Anh ba cười đến mức không khép được miệng: “Cá lớn như thế, hai bữa cũng không ăn hết.”

Triệu Văn Thao cười nói: “Đây không phải là cá sống, vẫn nên làm ngay vào buổi tối đi thôi, anh đừng giữ lại. Bây giờ mặc dù trời đã lạnh rồi nhưng để một đêm thì cũng không tốt lắm.”

Anh ba gật đầu, đem cá về nhà bảo chị ba và bọn nhỏ chọn hai khối đậu phụ ăn một bữa thật ngon.

Nhà chị hai Triệu rất náo nhiệt, chị hai Triệu dẫn dắt Đại Nha lấy ra trình độ tốt nhất để xào tám món ăn, bốn món lạnh tư món nóng, đều là đồ ăn bình thường, trứng chiên, nộm cải trắng, sợi giá nấu thịt khô, khoai tây khô xào ớt khô, nộm củ cải thái sợi, cải trắng muối xổi, hạt đậu phộng, còn có nộm dưa leo hiếm có. Món chính là mì cán từ bột mì, nấu canh nóng, mì được cán ra thì để ở đó, chờ lúc ăn thì cho vào nồi lần nữa, nếu không thì sẽ thành tảng, ăn không ngon.

Anh tư Triệu đã tới từ sớm rồi, chị tư Triệu tự nhiên mang theo ba đứa bé lướn nhỏ cũng đi theo, ngồi ở gian ngoài nói chuyện với chị hai Triệu, anh tư Triệu thì nói chuyện với anh hai Triệu ở trong phòng.

Tam Nha Tứ Nha giúp đỡ Đại Nha làm việc, Thiết Đản Lư Đản thì đi cho thỏ ăn rồi.

“Sao chú út và anh ba vẫn chưa tới?” Chị tư Triệu chờ đến mức gấp gáp.

“Không sao, ngày hôm nay có điện, muộn thì muộn một lát thôi.” Chị hai Triệu bắt đầu thu xếp thức ăn lên trên bàn,

Chị tư Triệu lải nhải một tiếng đối với hai cô con gái của mình: “Đáng chết, không thấy bác hai chúng mày đang bưng thức ăn à, còn không đi giúp đi!”

Hai đứa bé gái vội vàng đi giúp đỡ, Đại Nha nhìn thấy thế thì rất là bất bình.

Chị hai Triệu nói: “Em làm gì thế, dọa bọn trẻ thì phải làm sao? Tam Nha Tứ Nha, các cháu đi cùng chị đi rửa cải trắng đi, đợi lát nữa chấm tương cho ngon, không cần các cháu giúp đâu.”

Chị tư Triệu nói: “Không sao, chúng nó có thể làm được hết rồi, cơm trong nhà đều là do chúng nó làm đấy ạ!”

Chị hai Triệu trông hai đứa bé gái không có sức sống, ăn mặc cũng lôi thôi thì không nhịn được nói: “Không phải chị nói em này, Tam Nha và Tứ Nha cũng đã lớn rồi, em nên lo liệu cho chúng nó một chút, đến trường cũng xinh xắn hơn.”

Chị tư Triệu hừ một tiếng: “Một đứa ocn gái thối tha, sớm muộn gì cũng là người của nhà người ta, có gì hay để lo liệu chứ! Em cũng không muốn để chúng nó đi học nữa!”

“Ôi, nhỏ như thế không đi học thì làm gì chứ?” Chị hai Triệu nói.

“Trở về làm việc thôi, bằng không thì chính là nuôi báo cô rồi!”

Tam Nha Tứ Nha nghe xong thì cúi đầu không nói chuyện, Đại Nha bảo: “Thím tư, thầy cô đã nói phải đến trường, không đi học không được!”

“Thầy cô quản rộng quá đấy!” Chị tư Triệu khinh thường nói.

Đang nói thì Triệu Văn Thao và anh ba cùng nhau vào viện.

“Nói gì mà náo nhiệt như thế?” Anh ba nói.