Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 339: Nỗi bận tâm của bí thư




“Cháu mua cái này từ thành phố đấy ạ, đợi lát nữa sẽ lấy một ít cho bí thư để bác trở về nếm thử.”

“Thế thì sao mà được? Cậu thế này sẽ khiến tôi phạm sai lầm đấy!” Bí thư trừng mắt.

Triệu Văn Thao cười đùa nói: “Bí thư, xem bác nói kìa, còn phạm sai lầm nữa chứ. Cháu gần như đã uống hết rồi, chỉ còn lại một chút, cháu còn lo lắng bác bí thư chê vì là đồ thừa mà cháu từng dùng nữa đấy!”

Bí thư đập đập vào Triệu Văn Thao: “Thằng nhóc nhà cậu ấy à, tôi thật sự không biết cha cậu mẹ cậu thật thà chất phác thể mà sao lại sinh ra một thằng nhóc miệng lưỡi trơn tru như cậu được!”

“Đây không phải là nhờ bác bí thư có cách lãnh đạo hay sao ạ?” Triệu Văn Thao cười nói.

“Thằng nhóc nhà cậu bớt nói chuyện vớ vẩn với tôi đi!” Bí thư cười mắng.

“Bí thư, vậy bác tới có chỉ thị gì thế ạ?” Triệu Văn Thao cười nói.

Bí thư cảm thấy nói chuyện với Triệu Văn Thao rất thoải mái, nghe thằng nhóc này thật là biết nói chuyện, cái từ chỉ thị này thực sự là gãi đúng chỗ ngứa.

“Cũng không có chỉ thị gì cả. Tôi ăn cơm chiều xong thì đi ra đi bộ một lúc, vừa hay đến chỗ này của thằng nhóc nhà cậu nên tìm cậu nói chuyện một chặp thôi.” Bí thư tùy ý nói: “Năm nay lúa mì không tệ, người trong thôn có thể ăn lúa mì nhà mình trồng toàn bộ đều là nhờ phúc của cậu đấy!”

“Bác bí thư đừng nói như vậy.” Triệu Văn Thao vội vàng nói: “Đó là nhờ mọi người khổ cực có được, không liên quan gì đến cháu.”

“Không có thằng nhóc nhà cậu dẫn đầu thì ai lại trồng lúa mì chứ? Nơi này của chúng ta từ trước đến nay chưa từng trồng lúa mì bao giờ, đây là lần đầu tiên đấy!” Bí thư cảm khái nói: “Thời đại thực sự đã thay đổi rồi, có đôi khi tôi cũng thấy hãi hùng. Lỡ một ngày tôi theo không kịp vậy thì phải làm sao? Trong cái đội này có mấy cái thôn, già trẻ lớn bé, hơn mấy ngàn khẩu đều trông cậy vào tôi đấy.”

“Bí thư, không nghiêm trọng như vậy đâu. Bên ngoài dẫu có biến hóa đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ăn, việc này khẳng định không thay đổi được. Chúng ta là nông dân, trong tay có đất, hàng năm cứ trồng lương thực thì có gì mà phải sợ? Bác không cần áp lực lớn như vậy!” Triệu Văn Thao an ủi.

Bí thư gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi lại nghĩ lại, thằng nhóc nhà cậu lại không an lòng trồng trọt, nếu như đều giống như cậu thì biết phải làm sao?”

Triệu Văn Thao bất đắc dĩ: “Bí thư ơi, người không biết trời đất như cháu thì có thể có mấy người chứ? Bác xem trong thôn đại đa số đều đang an tâm trồng trọt đấy. Hơn nữa, cho dù cháu có không an phận hơn nữa thì cháu cũng phải ăn chứ, còn có thể văng ra khỏi lòng bàn tay của bác hay sao?”

Bí thư nở nụ cười: “Thằng nhóc thối! Cái miệng này của cậu thật là!”

“Bí thư, bác cứ việc yên tâm, mặc kệ khi nào thì ăn đều là việc lớn, lương thực đều là việc lớn, cho nên không cần phải sợ!”

“Lời này có lý!” Bí thư nói rồi lại chuyển đề tài đến chuyện lúa mì một lần nữa: “Năm nay lúa mì thu hoạch không tệ, sang năm khẳng định tất cả mọi người đều sẽ trồng, đến lúc đó máy móc xát lúa phải làm thế nào? Năm nay là cháu thuê, sang năm trồng thêm thì bác sợ không thuê được đâu. Hơn nữa ít quá không đủ thì phải làm sao giờ? Lúc thu hoạch lúa mì đúng lúc là mùa mưa, thời điểm đó mưa mấy ngày liền đấy, lúa mì mà bị thu hoạch muộn rồi nảy mầm thì coi như là công cốc!”

“Ý của bác bí thư thế nào?” Triệu Văn Thao hỏi.

“Ý của tôi là cậu xem thử xem cậu có thể liên hệ được mối nào hay không, để thôn chúng ta mua hai cái, đến lúc đó là máy của mình rồi thì bất cứ lúc nào đều có thể sử dụng. Nếu như thôn chúng ta mua thì những thôn khác cũng có thể sẽ theo mua.” Bí thư thở dài nói: “Nông dân trồng trọt vài thứ nhưng chẳng dễ dàng gì cả.”

Triệu Văn Thao nghĩ thầm, mặc dù ông lão này có đủ loại khuyết điểm nhưng vẫn rất khá, có thể nghĩ chu đáo cho mọi người như thế.

“Được thưa bí thư, cháu ủng hộ bác, bác nói làm thế nào thì cứ làm thế ấy.” Triệu Văn Thao rất sảng khoái mà nói.

Lúc này bí thư thực sự là hết sức cảm động. Triệu Văn Thao không phải chỉ được cái miệng mà là thật sự ủng hộ ông ta!

“Văn Thao à, có những lời này của cậu thì tôi an tâm rồi. Tôi dự định mở cuộc họp ở trước Tết, giờ làm một mình rồi, trong đội cũng không giết lợn nữa nên không còn náo nhiệt như vậy nữa.” Bí thư nói thao thao bất tuyệt: “Chỉ có thể mở một cuộc họp nhạt nhẽo để mọi người tới thương lượng về chuyện này. Mỗi nhà bỏ ra một ít, mua một cái máy xát lúa mì. Cậu thì đi hỏi thăm thử xem máy tuốt lúa mì bao nhiêu tiền, đến lúc đó chọn hai đại biểu trong thôn cùng đi với cậu mua máy về.”

“Được thưa bí thư, bác cứ yên tâm, hai ngày này cháu sẽ hỏi cho rõ.” Triệu Văn Thao đồng ý rồi nói: “Bí thư ơi, các có yêu cầu gì đối với máy móc không?”

Cái này thì dễ thôi, tìm Trương Minh hỏi một cái là biết ngay, đến lúc đó sẽ được rẻ hơn.

Bí thư nói: “Yêu cầu chỉ chắc chắn, dùng bền!”

“Với cả rẻ thôi.” Bí thư suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung.

“Được thưa bí thư, cái này thì dễ thôi.” Triệu Văn Thao nói.

“Còn nữa, cậu phải nhìn cho cẩn thận đấy, chúng ta nên chọn cái tốt, không thể để cho người ta lừa gạt mình được đâu.” Bí thư lại nói: “Tôi nghe nói bên ngoài có vài người thất đức lắm, cố ý lừa tiền của nông dân. Chúng ta không thể để người khác lừa được!”

Triệu Văn Thao nói: “Cái đó thì chắc chắn là không rồi ạ. Về điểm này thì bác bí thư cứ yên tâm đi, anh bạn của ông anh vợ thứ ba của cháu công tác ở trạm nông kỹ trong thành phố, có anh ấy ở đó thì không ai lừa được chúng ta đâu!”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Bí thư phấn khởi nói: “Tôi biết ngay là tìm thằng nhóc nhà cậu là đúng mà!”

Một già một trẻ trò chuyện rất ăn ý. Trong lúc đó Triệu Văn Thao cũng nói đến chuyện đến Bàn Cẩm buôn bán gạo, bí thư lập tức biểu thị hãy chừa lại cho ông ta năm mươi kí lô, bảo Triệu Văn Thao nói dùng tiền hay dùng gạo kê để đổi là xong.

Bàn Cẩm cách nơi này gần, gạo cũng rất ngon, trên cơ bản gạo bên này đều là từ Bàn Cẩm mà tới.

Nói một thôi một hồi, bí thư mới trở về. Triệu Văn Thao tiễn người đến tận trong thôn rồi mới về.

Tiểu Bạch Dương đã ngủ rồi, còn Diệp Sở Sở thì đang trải đệm giường.

“Vợ ơi, để anh làm cho.” Triệu Văn Thao lên giường rồi mở đệm chăn ra.

Diệp Sở Sở cởi quần áo của Tiểu Bạch Dương ra rồi bỏ vào trong chăn.

“Bí thư cần gạo à?” Diệp Sở Sở hỏi.

Triệu Văn Thao nói: “Phải, bác ấy muốn để lại cho năm mươi ki lô gam gạo.”

Diệp Sở Sở nở nụ cười: “Gạo của anh còn chưa có bóng dáng đâu mà đã có khách hàng rồi.”

Triệu Văn Thao cười ha ha: “Đương nhiên rồi, hàng còn chưa tới đã khai trương rồi!”

Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái: “Đừng làm đỏm nữa, đến lúc đó anh có thể đòi tiền được không?”

“Khẳng định không thể đòi được.” Triệu Văn Thao thừa nhận rất sảng khoái: “Bác ấy đã nhiều tuổi như vậy rồi, vì trong thôn mà tốn tâm huyết nhiều năm như vậy, muốn ăn chút gạo còn có thể đòi tiền bác ấy hay sao? Em nói xem có đúng không hả vợ?”

Diệp Sở Sở buồn cười nói: “Bí thư không có ở đây, không cần nịnh đâu.”

Triệu Văn Thao nằm xuống ngửa mặt lên và nói: “Vợ à, lời này của em sai rồi, anh thật sự không phải đang nịnh hót đâu, anh thật nghĩ như vậy. Nhưng đến lúc đó bí thư nhất định sẽ trả tiền đấy.”

“Vậy anh có nhận không?” Diệp Sở Sở hỏi.

“Không nhận cũng không được mà, bác ấy sẽ nổi giận. Phải nhận, không lấy tiền mà lấy gạo kê là được.” Triệu Văn Thao tính toán rồi nói: “Qua một năm nữa, không, sang năm, anh định sẽ bao cả mảnh đỉnh núi phía nam của trại thỏ nhà chúng ta!”

Diệp Sở Sở sửng sốt một lúc: “Đỉnh núi phía nam của trại thỏ, đất nơi đó dường như không tốt lắm.”

“Cũng bởi vì đất không tốt, anh mới bao, nếu như đất tốt mà bao thì cũng phiền phức.” Triệu Văn Thao nói: “Anh định chuyển thỏ và gia súc sang bên kia.”

“Vì sao chứ?” Diệp Sở Sở khó hiểu.

“Thứ nhất là nuôi lợn thả, mặt khác địa phương để thỏ hoạt động cũng lớn hơn. Vợ à, nơi hoạt động lớn thì thịt tạo ra sẽ chắc, ngon. Chị ba em tạo ra nhãn hiệu quần áo Chu Thị của mình, anh cũng dự định tạo ra cái bảng hiệu Triệu Thị cho thỏ và lợn!”