Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 326: Nói chuyện phiếm




Diệp Sở Sở bị tâng bốc thấy có chút ngượng ngùng: "Các chị không thấy lúc nó nghịch ngợm thôi, cũng chọc điên lắm.”

Chị hai nói: “Đứa con nít mới ba lớn đã biết chọc tức người khác rồi. Thiết Đản hồi đó, khoảng hơn sáu tháng. Chao ơi, nó muốn cái gì mà không cho nó là nó khóc mãi không dứt!”

Chị ba cũng nói đến hai đứa nhỏ của nhà chị ta khi còn bé: “Đúng vậy, hai thằng nhãi con của nhà em cũng vậy!”

Vì vậy cuộc trò chuyện của ba bà mẹ xoay quanh nuôi dưỡng con.

Nói được một lúc, chị hai và chị ba mỗi người ôm một trái dưa hấu lớn đi về. Diệp Sở Sở cũng chuẩn bị làm cơm trưa, nhìn thấy trên dây còn treo mấy quả cà chua xanh, đỏ không đồng nhất, liền chọn mấy trái. Định làm mì tươi sợi to, làm sốt cà chua trứng gà. Mới vừa rửa xong cà chua thì Hạ Tùng Chi đã đến.

Diệp Sở Sở cười chào hỏi: “Lâu rồi chưa gặp chị, chị xong việc rồi hả?”

Hạ Tùng Chi đặt mông ngồi lên ghế đẩu, trêu chọc đứa bé Tiểu Bạch Dương trên xe xong mới nói: "Coi như là xong, còn lại là ướp dưa muối, đã có bà nội làm rồi."

Diệp Sở Sở nói: “Ăn dưa hấu không? Em cắt cho chị một miếng.”

Hạ Tùng Chi nói: “Không ăn, mấy ngày nay có lẽ chị cảm lạnh rồi, tiêu chảy nữa, nên không dám ăn cái gì hết.”

Cô nói: “Vậy em rót cho chị miếng trà gừng nhé.”

Nói xong, Diệp Sở Sở vào nhà rót cho cô ấy ly trà gừng.

Cô ấy nói: “Sở Sở, vẫn là nhà em tốt nhất, cái gì cũng có.”

Nói đoạn, Hạ Tùng Chi cầm trà gừng nhấp một hớp, cảm thấy hết sức dễ chịu: “Em thật sự là thoải mái quá đi mất, còn chị thì thôi, cả một mùa thu lê thê làm chị mỏi mệt. Em nhìn chị này, có phải đã thay đổi đi rồi không?”

Thay đổi ở đây chính là tiều tụy không còn ra hình người.

Diệp Sở Sở quan sát một cái, Hạ Tùng Chi đúng là gầy, đen, nhưng mà chưa tới mức khoa trương như cô ấy nói.

Diệp Sở Sở nói: “Cũng ổn, bây giờ xong việc rồi, chị làm chút thức ăn ngon bồi bổ đi.”

Hạ Tùng Chi phủi miệng: "Sống chung thì chị bổ sung thế nào? Trên có già dưới có trẻ, em chỉ bổ sung cho riêng mình thôi sao?"

Diệp Sở Sở cảm thấy oán giận của Hạ Tùng Chi có chút lớn: "Vậy thì chờ dọn ra rồi tính."

Hạ Tùng Chi uống trà gừng, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Em nghĩ xem, chị chuyển ra thì có thể sống tự lập sao?"

Diệp Sở Sở kinh ngạc: "Vì sao không được?"

Hạ Tùng Chi cười khổ: “Văn Chí không giống Văn Thao nhà em. Anh ta là thầy giáo, mặc dù có nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng ngoài ngày nghỉ thì vẫn phải đến trường trong thời gian cố định. Nếu chị chuyển ra, thì tất cả đều phải dựa vào một mình chị, coi như là lúc bận rộn đưa con cho mẹ chồng giữ, nhưng việc đồng áng dưới ruộng chị cũng không có cách nào để gánh hết được.”

Diệp Sở Sở hiểu ý Hạ Tùng Chi. Tạm không nói trồng trọt cần nhiều người cùng làm mới có thể trồng xong, chỉ riêng công việc chăm sóc hoa mầu cả mùa hè đã có chút khó khăn đối với phụ nữ rồi, ví dụ như kéo cày và bồi thêm đất, cái này phải tận dụng gia súc, đầu tiên phải biết cách điều khiển gia súc, nhưng có rất ít phụ nữ biết điều khiển, đều là đàn ông làm hết.

Hạ Tùng Chi lại nói: "Nhổ cỏ chị không sợ, đắp phân chị cũng không sợ, chị chỉ sợ điều khiển gia súc, nó đá chị thì biết làm sao.”

Diệp Sở Sở cười: “Thật ra cái này cũng không có gì khó khăn, chị có thể tìm người kết nhóm. Chị nhổ cỏ cho anh ta, anh ta kéo cày cho chị. Hoặc là bảo anh trai ở nhà mẹ đẻ đến hỗ trợ, đến lúc đó chị cũng về giúp đỡ. Em thấy chị không phải sợ cái này đâu, chị muốn trộm lười. Cái này cũng tốt, không cần quan tâm gì, có ba chồng giúp chị làm việc lặt vặt này, mẹ chồng giúp chị chăm con, chị chỉ việc đợi sắp xếp mà thôi.”

Một câu nói toạc ra tâm tư của Hạ Tùng Chi, cô ấy xấu hổ, cười, nói: "Sở sở, sao em biết rõ thế này? Vốn chị đã nghĩ tới chỗ tốt của cuộc sống sau khi mình chuyển ra rồi, nhưng có con rồi mới biết được, cuộc sống của mình có chỗ tốt nhưng cũng có chỗ khó của mình.”

Diệp Sở Sở nói: “Đó là đương nhiên. Cuộc sống mình thế nào đều phải tự mình nghĩ, phiền não.”

Hạ Tùng Chi nhìn Diệp Sở Sở: “Cũng không hẳn. Chị thấy em chẳng chút quan tâm nào.”

Diệp Sở Sở thật sự là khiến người ta đố kỵ mà. Trắng nõn, ngoại trừ bởi vì sinh con nên đầy đặn chút thì hầu như không có thay đổi chút nào, thậm chí còn đẹp hơn so với trước kia.

Giọng điệu Hạ Tùng Chi có hơi chua xót: “Sở Sở, Triệu Văn Thao nhà em thật sự là có năng lực. Chị không thấy hắn làm gì sống, mà trong nhà hay ngoài nhà đều dàn xếp ổn thỏa, cái gì cũng không cần em quan tâm.”

Diệp Sở Sở dở khóc dở cười, tất cả mọi người chỉ thấy cô nhẹ nhõm tự tại, nhưng không nhìn ra sự vất vả sau lưng của cô. Khỏi cần phải nói, chỉ nhìn Tiểu Bạch Dương, một tay nuôi lớn, cái cảm giác phải chăm sóc con, tất cả người làm mẹ đều biết, nhừ người! Còn có, mỗi ngày còn phải bỏ ra thời gian rảnh để đọc sách học tập, thiết kế quần áo, kiếm tiền, còn có nội trợ làm mãi không hết. Đáng tiếc, những người này đều không nhìn thấy.

Diệp Sở Sở nói: “Hắn bôn ba bên ngoài, không nhàn rỗi đâu. Nhà em đất ít, lại còn tìm người hỗ trợ nên chị không thấy hắn bận rộn. Về phần em, mẹ chồng chị giúp chị chăm con nên chị không cảm nhận được cảm giác của một người phải chịu đựng chăm con ngày đêm. Cuộc sống em cũng không ung dung vậy đâu. Nếu chị chưa chuẩn bị kỹ cho cuộc sống mình, vậy trước hết đợi vài năm nữa khi con lớn hơn thì hẳn chuyển ra.”

Hạ Tùng Chi lắc đầu: "Bây giờ mẹ chồng chị cứ lầm bầm muốn có cháu, nào là thừa dịp còn có thể, kiếm thêm một đứa cháu nữa cho mẹ nuôi. Chừng hai năm nữa đứa thứ hai ra đời, sẽ không giống hiện tại nữa. Sở Sở, có đôi khi chị cảm thấy phụ nữ chúng ta thật đáng thương, đời này giống như chỉ biết sinh con, ngoại trừ sinh con ra thì không có gì để làm cả."

Diệp Sở Sở nói: “em thấy chị là là ăn no rỗi việc. Trước kia một nhà đông con, đến ăn còn không đủ no, mà có thấy ai muốn cái này muốn cái kia giống như chị đâu. Có thời gian thì chi bằng ngủ một giấc thật ngon đi.”

Hạ Tùng Chi cũng cảm thấy mình nghĩ những thứ này rất buồn cười. Tiếp đó nói đến cái khác, đợi đến khi Diệp Sở Sở làm xong cơm trưa thì cô ấy mới trở về.

Ăn cơm chiều, Tiểu Bạch Dương đã làm động tác ngáp. Buổi sáng thằng bé này dậy sớm, nếu không giữa trưa sẽ không ngủ được, tinh thần và thể lực tràn đầy vô cùng.

Dỗ Tiểu Bạch Dương ngủ xong Diệp Sở Sở nhanh chóng thu dọn bát đũa rồi quay về chợp mắt được một lát thì Chu Mẫn điện thoại tới.

Chu Mẫn ở đầu bên kia cười, hỏi: “Em thế nào rồi?”

Diệp Sở Sở lười biếng mà nói: “Em vừa ngủ một giấc. Tiểu Bạch Dương đã ngủ rồi, còn chị, đang làm gì thế?”

Chu Mẫn thở dài nói: “Em còn có thời gian ngủ trưa hả, thật hâm mộ! Chị đã mấy ngày chưa ngủ rồi.”

Diệp Sở Sở lập tức tỉnh táo: "Chị làm sao vậy?"

Chu Mẫn nói: “Không có gì, không phải bề bộn công việc à. Tiểu Mã mà em giới thiệu phát triển cũng ổn, nên đến T Đài rồi.”

Diệp Sở Sở kinh ngạc: "Chu Mẫn, nhanh vậy?"

Chu Mẫn có chút điểm bất mãn: “Đã hơn mấy tháng rồi, nhanh gì chứ. Bây giờ đi cũng không đúng chuẩn lắm đâu. Chẳng qua xuất thân của cậu ta thấp như ngọn cỏ, đổi nghề giữa chừng, đi không đúng chuẩn cũng có thể tiếp nhận."

Diệp Sở Sở nghi hoặc nói: "Vì sao? Chị không nói chuyến đi này có yêu cầu rất cao đối với người mẫu chuyên nghiệp sao?"

Chu Mẫn cười: "Đúng, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Chỉ cần em có phong cách của mình, phong cách đặc biệt, phong cách không ai có thể bắt chước, thì cho dù là không chuyên nghiệp thì em cũng có thể chiếm một chỗ ngồi. Sở Sở, trang phục em thiết kế vì sao được hoan nghênh như vậy, cũng bởi vì phong cách của em, kẻ có tiền mặc quần áo chẳng những là vì thưởng thức cái đẹp, mà hơn nữa là muốn sự độc nhất vô nhị. Chính là cảm giác được mọi người nhìn chăm chú, chỉ cần cho bọn họ loại cảm giác này, mặc kệ bao nhiêu tiền bọn họ cũng bằng lòng bỏ ra mua, vì dẫu sao bọn họ không thiếu tiền."