Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 317: Lửa lớn




Chị hai Triệu hiểu ý của Lý Phân, bảo chị ta đi tìm chú sáu hỗ trợ, Lý Phân người này thích châm ngòi hóng chuyện thôi, loại người như vậy quá nhiều, nếu xem lời nói của bọn họ là thật thì cuộc sống này vất vả lắm, dù sao cũng chỉ là lời của người ngoài mà thôi.

Đáng tiếc đạo lý đơn giản như vậy cũng không phải ai cũng biết, đây cũng là cách sống ở đời.

Chị hai Triệu thở dài: "Tình cảm quan hệ có đôi khi còn không bằng tiêu tiền!"

Lý Phân cười nói: "Vậy cô còn sợ cái gì, đấy là chú sáu nhà chị, cũng đâu phải người khác."

Chị hai Triệu gật gật đầu nói một câu cũng được, liền chuyển đề tài: "Vợ của anh em nhà chồng cô sắp sinh rồi chứ?"

"Sắp rồi!" Lý Phân cũng chỉ là nhàn rỗi nói chuyện phiếm, tán gẫu cái gì cũng được, theo lời chị hai Triệu mà nói tiếp: "Cô nói xem, đây không phải thêm phiền hay sao? Mùa màng đang bận muốn chết còn sinh sinh nỗi gì!"

Vợ của em chồng sinh con không thể ra ruộng làm việc, chẳng những không có người làm còn phải để một người ở nhà hầu hạ, lúc rảnh rỗi thì được, nhưng đây giữa mùa màng bận rộn như này!

Lý Phân phàn nàn một hồi lâu, chị hai Triệu nghe xong mới nói: "Sinh con cũng không phải chuyện bình thường tầm xàm đâu nào, làm sao là chọn thời gian sinh được, cô làm chị dâu làm thì thôi khoan dung nhiều hơn một chút đi."

"Tôi biết, tôi cũng từng sinh con mà, tôi chỉ nói mồm như vậy thôi." Lý Phân lập tức nói: "Cũng không biết sẽ sinh ra cái gì, nhìn bụng như vậy hẳn là một con vịt giời thôi."

Chị ta ước gì em chồng sinh ra một đứa con gái, bởi đứa đầu tiên cô ta sinh chính là một đứa con gái, đứa thứ hai còn chưa tòi ra, nếu em chồng là người đầu tiên sinh được con trai thì áp lực của chị ta sẽ rất lớn.

"Sinh con gái đầu lòng rồi mới sinh trai cũng rất tốt." Chị hai Triệu lựa nói mấy lời dễ nghe.

Hai người nói một lúc nữa thì Lý Phân trở về, chị hai Triệu tiếp tục lật hoa hướng dương một hồi cũng về nhà nấu cơm.

Lúc này bận rộn, ăn uống đều rất đơn giản, chị hai Triệu trước khi ra ruộng thu hoạch đã hấp hai nồi ngô hạt khô, đặt ở chỗ râm râm là có thể ăn vài ngày, lúc ăn đun một ít nước sôi, ăn thêm chút nước tương là xong một món; lại chuẩn bị thêm một ít mì xào, cái này đơn giản hơn, dùng nước sôi khuấy một chút là được.

Đám nhóc Thiết Đản đi học trở về thấy lại là bánh ngô, mặt cu cậu liền dài như quả mướp khô.

"Mẹ, sao lại làm bánh ngô nữa thế, con ăn sắp nôn ra rồi, không phải nhà chúng ta có bột mì hay sao?" Đại Nha nói.

Chị hai Triệu tức giận: "Đám nhóc con đã không làm việc còn chọn ăn chọn uống, tôi nói cho anh chị biết, như mười năm trước á, bánh ngô mấy cô cậu cũng có mà ăn đâu, còn bày đặt chê! Thích ăn thì ăn, không ăn đổ đi!"

Đám trẻ im re không dám nói chuyện, một tay cầm bánh ngô, một tay cầm hành tây nhúng vào nước tương để ăn, trên mặt đứa nào đứa nấy cũng đầy vẻ đau khổ.

Anh hai Triệu kéo cỏ trở về, dỡ xuống xe, rửa tay ăn cơm, Chị hai Triệu mới nhắc lại lời của Lý Phân.

Thiết Đản lập tức lên tiếng: "Con biết những người đó vì sao lại giúp chú sáu đó!"

Chị hai Triệu sửng sốt, thuận miệng hỏi: "Vì cái gì vậy?"

"Bởi vì cơm thím sáu nấu ngon lắm ạ!" Thiết Đản nói: "Con nghe Thuyên Trụ nói mà nói, nó bảo là những người đó chính mồm khen thím sáu nấu cơm rất ngon, còn có rất nhiều món ăn khác nữa!"

Thiết Đản nói xong liếm miệng, nếu nó cũng có thể ăn được thì tốt rồi.

Chị hai Triệu bĩu môi: "Mẹ thấy là chính con muốn ăn thì có!"

Anh hai Triệu cũng nói: "Nấu cơm thôi mà, có thể ngon đến mức nào? Những người đó đều là dân thành phố, có cái gì là chưa được ăn, tôi thấy là lão Lục đã cho họ cái gì tốt, bằng không người ta có thể quay lại sao?"

Chị hai Triệu cũng nghiêng về khả năng này, chị cũng không tin đám người thành phố đó xuống nông thôn làm việc chỉ vì muốn cảm nhận cuộc sống, hoặc là ăn một bữa cơm.

"Con nói sự thật mà, Thuyên Trụ thực sự đã nói như vậy!" Thiết Đản vẫn cố thuyết phục.

"Được rồi, mau ăn cơm của con đi!" Chị hai Triệu không kiên nhẫn nói.

Ở nông thôn, trẻ em không có tiếng nói.

"Anh nói xem chú sáu cho những người đó lợi ích gì?" Chị hai Triệu hỏi anh hai Triệu.

"Cái này tôi nào biết. Lần trước nói là cho những người đó thỏ, lần này thì không rõ." Anh hai Triệu lắc đầu.

"Thé thì có lời không? Vừa cho thỏ vừa mời ăn uống nữa à?" Chị hai Triệu nói: "Nếu chú sáu tự mình thu hoạch cũng chỉ có ba suất đất của ba người, dậy sớm làm đêm mấy ngày cũng có thể tự làm xong chứ sao."

Anh hai Triệu gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng lão Lục cũng không phải người chịu làm việc."

Lư Đản chêm một câu: "Chú ấy không phải là người hay làm việc, nhưng mỗi ngày ăn uống ngon lành, bố mẹ thì chăm chỉ làm việc đấy mà mỗi ngày chỉ được ăn thứ này!"

"Thằng ranh kia mày nói cái gì?" Chị hai Triệu trừng mắt.

Lư Đản đã chuẩn bị trước, vội nắm lấy một miếng bánh bánh ngô rồi co giờ bỏ chạy.

Thiết Đản thấy em trai bỏ chạy, cũng nắm lấy một miếng bánh bánh ngô chạy mất hút, cu cậu dừng lại chỗ cửa lớn nói vọng vào: "Ba mẹ, hai người không bằng nhà chú!" Sau đó liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Chị hai Triệu tức giận muốn cầm chổi đuổi theo đánh, lại bị anh hai Triệu khuyên nhủ: "Được rồi, mau ăn đi, ăn xong ngủ một giấc, còn phải ra ruộng đấy."

Chị hai Triệu nhìn Đại Nha, Đại Nha vội vàng nuốt một ngụm bánh khô cong, cũng chạy. "Đám nhãi này, đứa nào cũng là lũ báo cô cả!" Chị hai Triệu phẫn nộ nói: "Mới tí đó đã chê bố mẹ chúng nó, còn trông cậy vào bọn nó dưỡng già cho mình được chắc!"

Anh hai Triệu nhìn vợ, nhịn không được nói: "Ăn mãi cái này tôi cũng không quen, không trách bọn trẻ nói vậy được."

Chị hai Triệu nghe xong lập tức bộc phát: "Anh tưởng tôi muốn ăn chắc? Anh nghĩ tôi không muốn ăn mì trắng gạo mịn sao? Nhưng tôi có thời gian để làm không? Đám đàn ông các anh làm xong về nhà là có cơm bưng nước rót tận mồm, đàn bà chúng tôi có được thế hay không! Đám đàn ông các anh ăn xong thì nằm phưỡn ra nghỉ, tôi còn phải dọn dẹp lau nhà, còn một đống gia súc chờ cho ăn! Nếu như giống như thím sáu không cần làm gì chỉ cần nấu cơm trông con thôi á, tôi mỗi ngày bày cho anh một bàn Mãn Hán toàn tịch cả trăm món! Có giỏi anh cũng tìm vài người đến thu hoạch hộ đi!"

Anh hai Triệu nói không lại vợ, chỉ biết nói được rồi, đừng nói nữa, mau ăn đi.

Chị hai Triệu làm sao còn hứng ăn cơm, trực tiếp ném đũa xuống bàn.

Thu hoạch mùa thu là lúc mệt mỏi nhất, cũng là lúc lo lắng nhất, mọi người đều bức bối trong người, một chút va chạm là sẽ như gia đình chị hai Triệu, các cuộc cãi nhau như vậy cơ hồ đều đang diễn ra ở mọi gia đình, hơn nữa còn xuyên suốt cả mùa thu.

Bên nhà chị tư cũng đang nói với anh tư muốn nhờ Triệu Văn Thao hỗ trợ, mời những người đó đến thu hoạch hộ.

Hiện tại mỗi ngày chị ta đều đưa Ngũ Nha sang chỗ mẹ Triệu, chỉ làm chỗ ruộng gần đường, cứ cách hơn hai tiếng đồng hồ lại đi một chuyến để cho đứa nhỏ ăn sữa, anh tư thì thu hoạch khu đất xa hơn.

"Anh cứ đi hỏi một chút đi, không phải nó cho thỏ sao, chúng tôi cũng có thỏ, đến lúc đó hầm mấy con cho những người đó cũng được!" Chị tư nói.

Chị tư hiện tại hai mắt đỏ quạch, hốc mắt hõm sâu, vẻ mặt mệt mỏi, bởi vì phải cho một đứa trẻ ăn sữa chị ta cần bôn ba qua lại suốt, mệt mỏi mà lại nghỉ ngơi không được, thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Anh tư nói: "Thôi, đừng nghĩ đến chuyện vớ vẩn đó nữa! Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, để tôi lên núi, năm ngoái không phải cũng vứt đám hoa màu lương thực trên núi suốt đó sao?"

"Năm ngoái nhà mình có trồng bắp cải không?" Chị tư cao giọng nói: "Năm nay trồng bắp cải, bắp cải và ngô chỉ có thể thu hoạch cùng nhau, đến lúc đó còn phải bán, sau lại còn thu hoạch kê nữa, mình anh làm xong hết được không?"