Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 304: Bắt đầu làm việc ngày đầu tiên




Tiểu Mã nằm ở trên giường, nhìn thấy một khoảng trời màu lam từ cái cửa sổ đó, nghe thấy máy may và một vài người phụ nữ đang nói chuyện ở sát vách, thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng xe, đại đa số là không nghe được, đây cũng không giống thủ đô gì cả!

Nếu không phải mình tự mình nhìn thấy biển trạm xe của thủ đô thì cậu ta còn hoài nghi nơi mình tới không phải thủ đô mà là một địa phương nhỏ ở nông thôn đấy.

Có điều nghĩ đến chuyện bao ăn bao ở, tự mua cơm sáng nhưng lại trợ cấp cho hai mươi đồng thì cũng không tệ.

Không lâu sau, cơn buồn ngủ kéo tới, Tiểu Mã thiếp đi.

Diệp Minh Bắc thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Mã thì muốn đi tìm Chu Mẫn. Lúc này Chu Mẫn đang xem quần áo ở một cái phòng chụp ảnh được thuê tạm thời.

“Anh đón được người rồi.” Diệp Minh Bắc nói với Chu Mẫn.

“Người thế nào?” Chu Mẫn hỏi.

“Không nhìn ra gì cả, anh cảm thấy cũng được.” Diệp Minh Bắc kể lại chuyện Tiểu Mã không ăn cơm một lần: “Còn rất giỏi chịu cực khổ, không giống như lời Triệu Văn Thao nói.”

Chu Mẫn biết Diệp Minh Bắc đã hiểu sai ý, cười nói: “Ngoại hình cậu ta thế nào?”

Diệp Minh Bắc ngây ra, vỗ ót một cái: “Tạm được, anh không chú ý lắm.”

Chu Mẫn nở nụ cười ha ha: “Anh chỉ chú ý cậu ta đã ăn cơm chưa thôi à?”

Diệp Minh Bắc nở nụ cười: “Anh cũng không biết thế nào là ngoại hình ra sao, anh thấy ai cũng như nhau cả.”

“Thôi đi, thế sao anh biết ngoại hình phụ nữ đẹp hay xấu chứ?” Chu Mẫn nghiêng lại phía anh ta.

“Thực ra anh cũng không biết ngoại hình của phụ nữ có đẹp hay không, chẳng qua là hơn đàn ông một chút thôi chứ đàn ông thì anh thực sự không nhìn ra.” Diệp Minh Bắc nói.

“Vậy anh cảm thấy em có đẹp hay không?” Chu Mẫn cố ý nói.

“Đẹp lắm!” Diệp Minh Bắc lập tức nói.

Chu Mẫn hờn dỗi mà vỗ khuôn mặt anh ta một cái: “Được rồi, coi như anh đã qua cửa.”

Diệp Minh Bắc cười bất đắc dĩ, Mẫn Mẫn lại nói giỡn rồi.

Sau khi ngủ một giấc, tinh thần của Tiểu Mã đã khá hơn nhiều, sáng sớm xuất ngoài xem quầy ăn vặt. Nhiều quá, đúng là cái gì cần có đều có! Cậu ta mua hoành thánh mà mình luôn mong mỏi, lại mua bánh quẩy và đậu phụ sốt tương mà mình luôn mong ngóng.

Bởi vì có chỗ ở có nơi ăn, còn có trợ cấp, sức lực của cậu ta cũng hơn trước, ăn cũng rất thoải mái.

Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Minh Bắc tới đón cậu ta đi quay chụp.

“Tôi dẫn cậu đi tắm rửa trước đã.” Diệp Minh Bắc nói.

“Hả, tắm ạ?”

Tiểu Mã toàn đi tắm trong sông vào tháng nóng nhất của mùa hè, còn về những thời gian khác thì không có điều kiện mà tắm, cậu ta không ngờ tới làm việc mà còn phải tắm rửa, đúng thật là hiếm có.

Khi đi ra từ trong phòng tắm cậu ta còn có chút lưu luyến: “Anh Diệp, nơi chuyên để tắm rửa trong thành phố này thật là tốt.”

“Trong thành phố hay trong huyện của chúng ta cũng có cơ mà.” Diệp Minh Bắc cười nói.

“Có ạ? Sao em không biết?” Tiểu Mã không chú ý đến.

“Nhất định là có.”

Diệp Minh Bắc nói với cậu ta rồi dẫn cậu ta tới phòng chụp ảnh, nơi này cách hãng may quần áo của Tiểu Mã cũng không xa.

Chu Mẫn đang nói chuyện cùng một nhiếp ảnh gia buộc tóc đuôi ngựa, nhìn thấy bọn họ tiến vào thì ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Mã, trong lòng bình luận cơ sở quả là không tồi, trang hoàng lên thì mạnh hơn đám tiểu thịt tươi kia nhiều!

“Chị tên là Chu Mẫn, em cứ gọi chị là chị Chu là được.” Chu Mẫn tiến lên đốn và nói.

Tiểu Mã nhìn Chu Mẫn giỏi giang mặc một bộ đồ chuyên nghiệp, có vẻ hơi cẩn thận nhưng vẫn là cố hết sức cất tiếng: “Chị và anh Diệp là người một nhà sao ạ?”

“Đúng vậy, bọn chị là người một nhà.” Chu Mẫn gật đầu thừa nhận.

“Vậy em nên gọi chị là chị dâu chứ.” Tiểu Mã sửa lại xưng hô.

“Em cứ gọi là chị Chu đi, làm việc thì như vậy sẽ thuận tiện hơn. Minh Bắc, anh dẫn cậu ấy đi ra sau thay quần áo để em xem hiệu quả thế nào.” Chu Mẫn kết thúc cuộc nói chuyện.

Tiểu Mã lần nữa cảm thấy mất mát, không phải nên nói vài lời à?

“Đi thôi, để tôi dẫn cậu đi thử quần áo.” Diệp Minh Bắc kéo cậu ta đi ra phía sau.

Tiểu Mã biết bây giờ phải làm việc rồi, làm việc thì mới kiếm được tiền nên lại mong đợi ngay lập tức.

Bộ quần áo đầu tiên chuẩn bị cho Tiểu Mã là âu phục, giày da, không có cà vạt, bên trong là áo sơ mi trắng. Tiểu Mã ngay cả đi cũng không biết nên đi như thế nào, nhìn Chu Mẫn và nói một cách mất tự nhiên: “Chị, chị Chu, hình như quần áo hơi...”

Chu Mẫn quan sát toàn thể một cái rồi nói với nhiếp ảnh gia buộc tóc đuôi ngựa: “Anh cảm thấy thế nào?”

Nhiếp ảnh gia buộc tóc đuôi ngựa không hề che giấu vẻ ghét bỏ chút nào mà nói: “Quá kém, hoàn toàn không có khí chất của người mẫu!”

Tiểu Mã nghe xong thì đỏ mặt lên.

Chu Mẫn cười nói: “Xem ra tạm thời phong cách này vẫn chưa phù hợp. Minh Bắc, anh dẫn cậu ấy đi đổi một bộ quần áo khác đi.”

Tiểu Mã há miệng, muốn nói cái gì nhưng Diệp Minh Bắc đã kéo cậu ta đi rồi.

“Chúng ta cứ thử quần áo trước đã, thử xong rồi nói sau.” Diệp Minh Bắc an ủi.

Tiểu Mã thấp giọng bất mãn nói: “Cái tên kia là ai vậy ạ? Đàn ông đàn ang còn bện cái bím tóc bất nam bất nữ mà còn có mặt mũi nói em!”

Diệp Minh Bắc cười: “Anh ta là nhiếp ảnh gia chụp hình cho cậu đấy, anh ta nói chuyện khá thẳng thắn nhưng con người cũng không tệ lắm đâu, ở chung một khoảng thời gian thì cậu sẽ biết.”

Tiểu Mã lại lẩm bẩm một câu rồi thay đổi quần áo, chỉ là cậu ta thấy quần áo lần này hơi bị đàn bà, áo đỏ thẫm phối với quần rộng màu xanh lá!

“Cái này, cái này cũng để cho đàn ông mặc ạ?” Tiểu Mã mặc xong thì đi ra nói với Chu Mẫn.

Chu Mẫn nói: “Em là người mẫu, cho em bộ quần áo nào thì em phải mặc cái ấy, đây chính là công việc của em, còn những việc khác thì em không cần lo.”

Tiểu Mã đã hiểu thì ra người mẫu chính là móc treo quần áo!

“Lần này thế nào?” Chu Mẫn nói với người nhiếp ảnh gia kia.

Lúc này nhiếp ảnh gia không ghét bỏ ngay mà nhìn Tiểu Mã một hồi rồi gật đầu: “Có chút ý nông thôn không chính cống mà cô nói đấy.”

“Vậy chụp thử mấy tấm thử xem đi, tôi thấy trạng thái của cậu ấy cũng không tệ lắm.” Chu Mẫn nói.

“Được, đi thử xem!” Nhiếp ảnh gia bắt đầu gọi người vào bố trí cảnh.

Chu Mẫn thì đi sang giảng giải với Tiểu Mã, nói cho cậu ta biết tạo dáng chụp thế nào.

Tiểu Mã càng nghe càng giật mình, thì ra không phải đơn giản là ngồi hoặc đứng chụp ảnh mà còn phải tạo dáng, còn là đủ mọi loại dáng nữa!

Bên kia cũng đã bày xong cảnh rồi, hoa hướng dương gần đó xán lạn ngời ngời, phía trên là bầu trời xanh thẳm, còn có mấy đóa mây trắng bay bay.

Làm giống thật quá! Tiểu Mã nhìn thấy thế thì rất ngạc nhiên, đi tới trước mặt bối cảnh, dựa theo yêu cầu của Chu Mẫn mà tạo dáng. Dáng thứ nhất giống như một kẻ ngốc vậy, hai tay để ở phía trước, rúc đầu co vai, con mắt nhìn xuống mặt đất. Chỉ vậy thôi mà còn bị yêu cầu không ngừng về ánh mắt, hai tay, bả vai, điều chỉnh rồi lại điều chỉnh, dây dưa hơn nửa giờ mới bắt đầu chụp tách tách.

Dáng thứ hai là nghiêng người ngồi trên ghế nhìn về phương xa, đi một chiếc giày còn một chiếc thì treo ở trên đầu ngón chân, là giày giải phóng, tư thế này lại phải điều chỉnh hơn nửa giờ đồng hồ.

Dáng thứ ba...

Cho tới tận trưa vẫn không ngừng tạo dáng, điều chỉnh, làm lại, không được, lại làm lại, không được, làm lại lần nữa, tốt, cứ như vậy, tách tách tách. Buổi chiều còn phải làm tiếp.

Thay quần áo xong đi ra ăn cơm, Tiểu Mã phát hiện toàn thân đều đau nhức, mệt nhọc không nói nên lời. Thật kỳ lạ, việc này rõ ràng nhẹ nhàng hơn so với làm việc ở nhà mà sao lại mệt như vậy?

Chu Mẫn cười nói: “Em vẫn chưa quen thôi, đợi quen rồi thì sẽ tốt hơn. Cảm giác thế nào?”

Tiểu Mã muốn nói không được tốt lắm nhưng tưởng tượng nếu cứ như vậy đã có thể kiếm được tiền thì đó đúng là một công việc rất tốt nên liên tục gật đầu: “Cảm giác tốt lắm ạ!”

Chu Mẫn cười lắc đầu: “Chúng ta ăn cơm trước, để em làm quen đã, cảm thấy được thì chúng ta lại ký hợp đồng.”