Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 283: Mèo và chó




Hai con mèo nhỏ còn là mèo non, một con màu đen trắng, một con màu giống cáo, lông mềm mại mũm mĩm, một tay có thể nhấc cả hai con lên, thực sự là quá xinh xắn đáng yêu!

Diệp Sở Sở còn đang kinh ngạc thì khỉ nhỏ đã đưa bàn tay đầy lông ngắn tới, xách con mèo nhỏ đi, Diệp Sở Sở nhanh chóng đón lấy.

“Tài Tài, đừng như vậy nhé, mèo nhỏ sẽ bị thương đấy.” Diệp Sở Sở vội vàng nói với khỉ nhỏ và đặt mèo lên trên giường lò.

Khỉ nhỏ bắt chước theo, hai tay cầm lấy một con mèo khác đặt lên trên giường lò.

“Tài Tài thật thông minh!” Diệp Sở Sở khen ngợi.

Tiểu Bạch Dương ngồi trên giường lò nhìn hai con mèo nhỏ, cũng rất kinh ngạc, ngón tay chỉ trỏ và kêu bi bô.

Hai con mèo con hơi sợ hãi, chui thẳng vào bên dưới khăn trải giường bên cạnh đống chăn mền.

“Không nhìn cái rương này à?” Triệu Văn Thao nhắc nhở.

Diệp Sở Sở ngẫm nghĩ lại rồi cười nói: “Không cần nhìn em cũng biết là thứ gì! Nhất định là con chó nhỏ!”

“Vợ anh thật thông minh!” Triệu Văn Thao cười ha ha, khom lưng mở thùng giấy ra, bên trong lộ ra hai con chó đen nhỏ kháu khỉnh bụ bẫm.

Diệp Sở Sở ôm con chó nhỏ ra, cũng đặt ở trên giường lò, vuốt ve cái đầu nhỏ của chúng. Lũ chó nhỏ không hề sợ lạ, lắc cái đuôi nhỏ, thoạt nhìn thì có vẻ rất vui vẻ.

“Đây không phải là chó săn đấy chứ?” Diệp Sở Sở nhìn trái nhìn phải cũng không thấy giống chó săn.

Triệu Văn Thao qua đó, vỗ vào đầu con chó nhỏ: “Không phải, chỉ là chó vườn thôi, hai anh em đấy. Chủ của mẹ chúng nó nói với anh, chó vườn tốt lắm, bảo vệ chủ rất lợi hại, quan trọng nhất là khỏe mạnh dễ nuôi, cho chút đồ ăn là được chứ đám chó quý giá thì khó hầu hạ lắm, lại còn đòi ăn thịt còn có thức ăn chuyên dành cho chó. Anh nghĩ cũng phải, trong thôn chúng ta toàn là chó vườn, đều trông nhà giữ ngõ được! Vừa lúc anh ta có hai con chó con này nên anh mang về, chúng mới vừa biết ăn, làm ít cháo cho thêm ít thức ăn nóng là được.”

Ở nông thôn toàn nuôi chó rất to, cơm thừa canh cặn là đã được rồi.

Diệp Sở Sở nhìn đôi mắt đầy nước của của hai con chó nhỏ thì thích thú vô cùng: “Anh không cần lo chuyện này nữa, làm cho nó một cái ổ chó đi, hay là để ở trong nhà?”

Triệu Văn Thao nở nụ cười: “Để ở trong phòng á? Em không sợ chúng nó đi đái là được.”

“Vậy thì thôi vậy.” Diệp Sở Sở ngẫm lại thấy đều thả chó ở bên ngoài, làm một cái ổ tử tế.

Tiểu Bạch Dương thấy mẹ thích đám chó nhỏ, cậu cũng dùng sức hướng tới bên này, đáng tiếc đã dùng toàn bộ sức mạnh vẫn không với tới, tức giận đến mức òa khóc lên.

“Con trai, đừng khóc đừng khóc!” Triệu Văn Thao nhanh chóng ôm lấy: “Nào, để cha ôm con xem con chó nhỏ.” Ôm đến trước mặt đám chó nhỏ, Tiểu Bạch Dương lập tức ngừng khóc.

“A a a!” Tiểu Bạch Dương cầm được cái đuôi con chó nhỏ thì không buông tay nữa, trong miệng còn kêu a a a.

Diệp Sở Sở vội vàng bỏ tay cậu ra: “Tiểu Bạch Dương, không được như vậy đâu nhé, như vậy thì chó sẽ đau đấy. Đúng rồi, chúng nó tên gì thế?”

“Lai Tài, Phát Tài!” Triệu Văn Thao thuận miệng nói ra.

Diệp Sở Sở cạn lời: “Thế đám mèo tên gì?”

“Kim Bảo Nguyên Bảo!”

“Phì!”

Nuôi con khỉ thì tên Tài Tài, nuôi hai con chó thì Lai Tài Phát Tài, nuôi con mèo thì lấy tên Kim Bảo Nguyên Bảo, ai không biết còn tưởng rằng người nhà này rơi vào trong ổ tiền rồi!

“Tầm thường quá! Chúng nó là chó mực, lại là anh em, gọi Đại Hắc Tiểu Hắc đi. Hai con mèo nhỏ ấy, con đen trắng thì tên Tiểu Bạch, con còn lại là ly miêu thì goi là Tiểu Ly đi.” Diệp Sở Sở suy nghĩ một chút rồi nói.

“Được, vợ đặt tên nghe hay hơn anh!” Triệu Văn Thao cười hì hì nói.

“Đương nhiên rồi, phát tài tiền vào càng nhiều hơn anh!” Diệp Sở Sở đón lấy con trai: “Anh đi xây cho chúng nó một cái ổ đi, lát nữa là trời tối rồi.”

“Được!”

Triệu Văn Thao vén tay áo lên, mỗi tay xách một con Đại Hắc Tiểu Hắc đi.

Tiểu Bạch Dương mặc kệ, đưa cánh tay muốn đi theo. Diệp Sở Sở cười nói: “Tiểu Bạch Dương, nào, chúng ta đi xem mèo! Tiểu Bạch, Tiểu Ly, ra đây!”

Quả nhiên ánh mắt Tiểu Bạch Dương bị hấp dẫn.

Diệp Sở Sở xốc đống chăn mền và khăn trải giường lên, đúng lúc thấy cái mông của hai con mèo nhỏ. Tiểu Bạch Dương hưng phấn, đưa tay muốn bắt lấy đuôi của con mèo nhỏ. Diệp Sở Sở ngăn cản: “Tiểu Bạch Dương, chúng ta chỉ được xem chứ không thể sờ. Nào, Tiểu Bạch, nhìn Tiểu Bạch Dương của chúng ta đi. Tiểu Ly, Tiểu Bạch Dương muốn đùa với mày đấy, qua đây, chúng ta chơi với nhau.”

Kết quả hai con mèo nhỏ không thèm đếm xỉa tới, quyệt cái mông nhỏ tiếp tục chui vào trong, Diệp Sở Sở thấy thế thì không cười nổi.

Bên này Triệu Văn Thao ra khỏi nhà liền thả Đại Hắc Tiểu Hắc xuống. Đại Hắc Tiểu Hắc lắc đống lông, xòe đám chân ngắn ra tò mò ngửi đông ngửi tây, còn nhai mấy đóa hoa hết sức vui vẻ.

“Hai đứa chúng mày đúng là vô tâm quá thể!” Triệu Văn Thao cười mắng rồi đi tìm gạch xây chuồng.

Triệu Văn Thao chọn góc sân phía tây nam để xây chuồng, nơi này gần cổng, có người vào thì cũng có thể biết trước tiên.

Gạch là chỗ dư lại từ lúc xây nhà, ở nông thôn thì khắp nơi đều là đát, rất nhanh hắn đã làm được một đống bùn rồi xây chuồng chó.

Có hai con chó nên hắn dự định xây hai cái chuồng chó, độ cao thấp thì dựa theo vóc người của mẹ bọn nó, dù sao con chó nhỏ cùng phải lớn lên.

“Văn Thao ở nhà không?” Ngoài cổng có người gọi.

Triệu Văn Thao còn chưa lên tiếng, Đại Hắc Tiểu Hắc đã xông lên, phát ra tiếng cảnh cáo còn non nớt.

“Ha ha, đám nhóc kia được đấy, nhỏ như vậy đã được việc rồi!” Triệu Văn Thao thoả mãn cực kỳ, không đứng dậy nữa mà tiếp tục làm việc, miệng thì nói: “Vào đi, chúng nó vẫn chưa biết cắn người đâu! Đại Hắc Tiểu Hắc, quay lại, đừng cắn!”

Đại Hắc Tiểu Hắc vui vẻ quay lại, vây quanh bên cạnh Triệu Văn Thao với dáng vẻ tranh công.

“Vậy mới ngoan chứ, buổi tối sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng mày!” Triệu Văn Thao nới với Đại Hắc Tiểu Hắc.

Đuôi Đại Hắc Tiểu Hắc đong đưa hệt như phong hỏa luân.

“Văn Thao... Ôi, anh ở đây à!”

Triệu Văn Thao nhìn lại là Triệu Văn Vũ.

“Ôi, cơn gió nào thổi cậu tới đây thế!” Triệu Văn Thao cười nói: “Có đoạn thời gian không thấy cậu mà!”

Triệu Văn Vũ qua đó, cầm cục gạch ngồi ở bên trên: “Anh đang làm gì vậy?”

“Làm cho chúng nó cái chuồng. Đợt này cậu bận rộn cái gì thế?”

Triệu Văn Vũ lấy hộp thuốc lá ra từ trong túi, rút một cây ra cho Triệu Văn Thao. Triệu Văn Thao lắc đầu: “Tôi không hút, cậu tự hút đi.”

Triệu Văn Vũ cũng không miễn cưỡng nữa, tự mình châm một điếu, hút một hơi rồi nói rằng: “Ôi, đừng nói nữa. Năm ngoái ấy, không phải là đào mộ rất nhiều à? Tôi kiếm được ít tiền. Nên mùa xuân năm này tôi bèn cùng mấy người đi đến nơi khác, muốn phát tài.”

“Bây giờ cậu đã phát tài hay là chưa phát tài thế?” Triệu Văn Thao đánh giá cậu ta.

Triệu Văn Vũ ăn mặc cũng không tệ lắm, nhưng sắc mặt không giống như đã phát tài.

Triệu Văn Vũ cười khổ: “Phát tài nào dễ dàng như vậy chứ? Dòng vốn đi vào quá lớn, vả lại mười lần thì chín lần không được gì, không phải nhìn lầm thì chính là có người đi trước một bước. Ôi, cuối cùng toàn là công dã tràng!”

“Cũng không có gì, tuổi còn trẻ ra ngoài đi vòng vòng được thêm kiến thức cũng tốt, dù sao thì ruộng đất trong nhà cũng có cô chú trồng giúp cậu rồi, vợ của cậu thì lo liệu, không có tổn thất gì.”

“Cũng chính là vì như vậy nên tôi mới dám đi ra ngoài, nhưng mà đi ra ngoài một năm lại không mang được tiền về, cũng không dễ ăn nói.”

“Không phải giờ vẫn còn chưa tới một năm à?” Triệu Văn Thao cười nói: “Cậu gấp gáp gì?”

Triệu Văn Vũ lần nữa thở dài rồi chuyển đề tài câu chuyện đi: “Mấy ngày hôm trước bắt cờ bạc, chúng chạy đến trại thỏ của anh à?”

“Còn có một người mang tội giết người chạy đến nhà của bọn tôi đấy!” Triệu Văn Thao nói tới chuyện này là tức giận, kể lại chuyện đã trải qua một lần: “Nếu không sao tôi lại nuôi hai con chó chứ!”