Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 260: Thăm hỏi




Diệp Sở Sở liếc hắn một cái rồi nói: “Anh đừng có xa rời thực tế, ăn nói viển vông, đợi con trai anh lớn lên em xem anh muốn nó học tập hay là muốn nó chơi.”

“Nên học thì phải học, nên chơi thì phải chơi, dù sao thì anh sẽ không để con anh học những thứ vô dụng kia, trừ phi chính nó muốn học.” Triệu Văn Thao trông Tiểu Bạch Dương rồi cười nói: “Vợ à, anh đã nghĩ rồi, con trai chúng ta bình an vui vẻ mà lớn lên là được rồi, nhà khoa học tác gia nhạc sĩ gì đó quá mệt mỏi, không làm là được!”

Diệp Sở Sở thấy rất buồn cười: “Nói cứ như thể con trai anh có thể làm được ấy!”

“Con anh á, muốn làm gì mà không được chứ? Có phải không con trai?” Triệu Văn Thao đùa với Tiểu Bạch Dương.

Tiểu Bạch Dương vẫy bàn tay nhỏ bé cười đáp lại.

Qua mười lăm tháng Giêng cũng biểu thị đã hết Tết, cho nên ngày mười lăm tháng Giêng cũng rất quan trọng. Năm ngoái, mùa màng không tốt nên mọi nhà gói một bữa bánh chẻo bằng bột kiều mạch với dưa chua là được rồi, dùng giấy rách gói một ít cây bông, ngâm ở trong dầu hoả làm vài cái đèn, là coi như đã đón tết hoa đăng rằm tháng Giêng xong, đơn giản đến mức sơ sài.

Năm nay đã khác rồi, lương thực bội thu, lại còn có thu nhập thêm vào từ việc bán thỏ, còn nối điện, một số người đã xây nhà nên cho dù có thế nào thì bí thư đều muốn đón rằm tháng Giêng thật vui vẻ, tăng thêm vài phần cảm giác nghi thức.

Mọi người có kẻ tán đồng cũng có kẻ phản đối, không cần phải nói những người phản đối thì đều là không muốn bỏ tiền.

Toàn thôn làm đèn, còn muốn tổ chức lên miếu thổ địa trên núi để cúng bái thần linh, phù hộ năm sau bội thu, điều này cần mỗi nhà bỏ ra ít tiền.

“Mọi năm không bỏ tiền ra cũng vẫn cúng bái thần linh, sao năm nay lại không được? Vừa mới kiếm được có chút mà không đòi tiền cái này thì lại đòi tiền cái kia!” Anh ba Triệu lẩm bẩm rất bất mãn.

Đậu phụ của anh ta đã mấy ngày chưa làm rồi, mặc dù trời còn rất lạnh nhưng ruộng nương tan băng thì phải làm ruộng rồi, không có thời gian làm đậu phụ. Giờ đã không có tiền chảy vào còn muốn bỏ tiền ra, kẻ keo kiệt như anh ta tất nhiên không chấp nhận được.

“Năm ngoái bảo là cúng bái thần linh, thả mười mấy ngọn đèn nhỏ, thổ thần đã nổi giận từ lâu rồi, bằng không hàng năm cũng không thu hoạch được lương thực như thế.” Chị ba Triệu nói: “Anh đừng có mà nói nhảm nữa, để thổ thần mà biết được thì sẽ làm hoa mầu của anh sinh trưởng không tốt đâu!”

Mặc dù anh ba Triệu không vừa lòng nhưng cũng không dám mạo phạm thần linh, không còn lẩm bẩm nữa.

Anh hai Triệu cũng đang nói chuyện thả đèn với chị hai Triệu: “Họ tới thu tiền thì chúng ta cứ bỏ hai hào tiền đi.”

“Hai hào tiền thì ít quá, đây là việc cúng bái thần linh đấy.” Chị hai Triệu nói: “Hay là năm hào đi. Đến lúc đó anh có thể đi theo, anh tự mình nói với thổ thần để phù hộ nhà chúng ta năm nay hoa màu phát triển tốt.”

Anh hai Triệu hơi xót tiền, năm mới đã tiêu rất nhiều rồi, đến nhà chị hai Triệu lại tốn một khoản nữa. Phải biết rằng tiền nợ xây nhà còn chưa trả xong đâu, nhưng nghĩ đó là thổ thần thì cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý thôi.

Bên này chị tư Triệu cũng đang lải nhải: “Tiền tiền tiền, tất cả đều là tiền! Thả đèn còn đòi tiền!”

“Cô có thể không phải bỏ ra, cũng chả có ai bắt ép cô cả.” Anh tư Triệu dọn dẹp nông cụ và nói.

Chị tư Triệu lập tức bảo: “Không bỏ tiền ra để người ta đâm vào cột sống à? Anh có còn lăn lộn ở trong thôn nữa hay không? Tương lai có con trai rồi, còn ở trong thôn nữa hay không? Anh chỉ biết nói mát thôi!”

Anh tư Triệu không để ý tới chị ta nữa.

Chị tư Triệu lại nói tiếp: “Giống như Tết năm nay vậy, thím sáu đã làm một bộ quần áo cho mẹ, toàn thôn đều biết rồi. Cô thím sáu này nổi danh rồi, có ai mà không nói là cô con dâu hiếu thuận đâu chứ? Chúng ta thì sao? Chúng ta cũng không có nhàn rỗi, tôi còn làm đôi giày cho mẹ đấy! Nhưng không thấy người ta nói tôi tốt!”

“Cô muốn nói cái gì?” Anh tư Triệu không hiểu gì cả, sao đang nói chuyện thả đèn thì lại chuyển đến chuyện làm quần áo cho mẹ Triệu rồi.

“Tôi muốn nói gì á? Tôi muốn nói là, tiêu nhiều tiền thì là người tốt, nếu như anh bỏ ra ít tiền trong chuyện thả đèn thì không biết sẽ nói anh cái gì đâu!” Chị tư Triệu hầm hừ nói: “Khẳng định là thím sáu sẽ bỏ ra nhiều, không biết lại có bao nhiêu người nói thím ấy tốt nữa! Giờ ai có tiền thì người nấy tốt!”

Anh tư Triệu không thể nào hiểu được logic của chị tư Triệu nên dứt khoát không để ý tới nữa.

Chị tư Triệu tiếp tục cằn nhằn: “... Nói cho cùng vẫn là không có con trai, nếu như có con trai thì sao có thể như vậy đối với chúng ta...”

Đã biết người đàn bà này cứ nói gì thì kết quả đều rơi xuống người con trai, anh tư Triệu âm thầm bĩu môi.

Hôm mười ba tháng Giêng trường thôn tìm ra vài người hiểu biết cũng chính là người chủ trì của đại hội hoa đăng. Lúc đầu bảo Triệu Văn Thao làm nhưng Triệu Văn Thao đã từ chối rồi, bây giờ hắn đang hết sức bận rộn, ngoại trừ chạy đi buôn bán thì còn phải tìm người làm đất đắp ổ thỏ nên không có thời gian làm.

Trưởng thôn không thể làm gì khác hơn là tìm mấy người trẻ tuổi, đám thanh niên cảm thấy hứng thú với việc này, một người đi thu tiền, một người tìm người làm đèn, một kẻ tổ chức hoạt động thả đèn hôm đó, làm mà khí thế ngất trời.

Diệp Sở Sở ở nhà cũng làm ít đèn, đến lúc đó sẽ thả ở sân nhà mình. Ngày hôm đó làm xong đèn, nhìn thấy thời gian còn sớm bèn đi băm ít nhân bánh để làm bánh chẻo.

Chuẩn bị hai loại nhân bánh, nhân dưa chua đậu phụ, nhân thịt dê rau cần. Tiểu Bạch Dương ở đó đạp chân vui đùa, Diệp Sở Sở một mình bận việc, khỉ nhỏ thì vội vàng kêu và trộm nhân bánh ở đó ăn.

Đây cũng là một đứa bé mà. Diệp Sở Sở nhắm một mắt mở một mắt làm bộ không phát hiện ra. Đúng lúc này Hạ Tùng Chi tới, khỉ nhỏ theo thường lệ lại chạy biến đi.

“Vừa rồi là con khỉ nhà em đấy à?” Hạ Tùng Chi vào nhà liền thấy một cái bóng, còn kèm theo tiếng kêu chít chít.

Diệp Sở Sở gọi cô ấy lên trên giường rồi cười nói: “Phải ạ, nó vẫn sợ gặp người khác nên vừa có người đến là trốn đi ngay.”

Hạ Tùng Chi thấy Diệp Sở Sở đang làm bánh chẻo thì cười nói: “Em trông con mà còn có thể tự mình làm bánh chẻo cơ à, lợi hại thế.” Nói rồi cô ấy đi rửa tay tới trợ giúp cùng nhau gói.

“Chỉ cần để nó trông thấy em thì nó sẽ không làm loạn.” Diệp Sở Sở bảo: “Anh chị đã làm đèn chưa ạ?”

“Văn Chí ở nhà làm đấy.” Hạ Tùng Chi nói: “Chị cho con bú sữa xong thì bảo bà nội nó trông để chị ra ngoài, ở nhà mãi làm chị ngột ngạt sắp chết rồi.”

Diệp Sở Sở cười: “Chị có ở nhà mãi đâu chứ?”

Hạ Tùng Chi nói: “Vậy cũng thấy sợ, giờ ai trông con mà đều không đi đâu được. Mùng hai chị còn không về nhà chúc tết cha mẹ chị đây này. Mang con theo thì sợ nó bị cảm mạo, không mang theo thì nó còn bú sữa mẹ, không còn cách nào khác chỉ đành không về nữa.”

“Em cũng không về, mùng ba Văn Thao về thăm cha em một lần rồi.” Diệp Sở Sở nói: “Em muốn gọi cha tới ở mấy ngày nhưng ông ấy không đến, nói là gia súc trong nhà không thể tách khỏi người. Tính cha em ấy à, chẳng muốn đi đâu hết sất cả, chỉ ở lì trong nhà mình thôi, cả chỗ chị dâu em cũng không đi.” Diệp Sở Sở nói.

“Khi nào thì mẹ em trở về?” Hạ Tùng Chi gói bánh chẻo xong thì đặt ở trên nắp chậu.

“Em không biết, chờ qua mười lăm lắp điện thoại xong, em sẽ gọi điện thoại cho bà ấy hỏi thử xem sao.” Diệp Sở Sở nói.

“Hai vợ chồng các em ăn bánh chẻo mà còn gói hai loại à?” Hạ Tùng Chi hỏi.

“Một chay một mặn ăn cho đỡ ngán, dù sao thì cũng không việc gì làm cả, cứ gói thêm mấy loại cũng được.” Diệp Sở Sở gói rất nhanh, chiếc đũa gần như không rời tay, lúc nói chuyện đã gói được ba cái rồi.

“Sở Sở, giờ chị mới biết một mình em cũng có thể gói bánh chẻo đấy, tốc độ này của em nhanh quá!” Hạ Tùng Chi kinh ngạc nói: “Sao trước đây chị không có phát hiện ra nhỉ?”

“Em cũng mới vừa học được thôi.” Diệp Sở Sở cười nói: “Bánh chẻo như vậy cần vỏ bột mì mới được, vỏ bằng bột kiều mạch quá mềm, không dễ nắm.”

Hạ Tùng Chi tiếc nuối nói: “Nhà của chị không so được với nhà em, không nỡ ăn bột mì mỗi ngày, ngày tết ăn một chút cũng đã là không tệ rồi.”