Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 254: Bữa cơm




“Ôi chà, nhiều người như vậy cơ à!” Bí thư chắp tay sau lưng vào nhà và nói.

Triệu Văn Thao đang chào hỏi khác thấy thế liền vội vàng nghênh đón, cười nói: “Bí thư, chú đã tới, không tới nữa thì chúng cháu sẽ ăn hết thịt lợn đấy!”

Trong nhà giết lợn có thể không gọi bí thư tới ăn sao? Cho nên trước khi giết lợn Triệu Văn Thao phải đi mời bí thư tới ăn thịt lợn trước đã.

“Không sao, ăn hết rồi thì tôi đến nhà cậu ăn thỏ!” Bí thư cười nói, cởi giày rồi lên giường, ngồi cùng một bàn với cha Triệu.

Bí thư cao thấp gì cũng là quan, cha Triệu hơi không được tự nhiên, bảo Triệu Văn Thao mau lên tiếp khách.

Triệu Văn Thao đã cầm rượu rót đầy cho bí thư: “Bí thư, chú nếm thử đi, đây là rượu Lão Bạch Can (tên loại rượu) cháu ở trong thành phố, mạnh lắm đấy ạ!”

“Ăn chút thịt trước đã.” Mẹ Triệu cắt khay thịt ba chỉ bưng lên và nói.

“Đúng đúng, bí thư, chú mau nếm thử xem thịt lợn này có ngon không!” Anh ba ân cần mời mọc.

Bí thư gắp miếng thịt ba chỉ với tỏi giã ăn rồi gật đầu nói: “Ừm, ngon lắm! Thịt lợn này rất ngon!”

Anh ba nở nụ cười: “Bí thư, đợi sang năm cháu giết lợn chú cũng tới nếm thử nhé!”

“Được chứ. Triệu lão tam này, tôi nghe nói cậu bán đậu phụ không tệ, người trong huyện cố ý tới chỗ cậu để mua, kiếm không ít tiền đấy nhỉ? Sao năm nay không giết lợn thế?”

Anh ba lắc đầu nói: “Bí thư ơi, cháu kiếm được nhiều hơn nữa thì cũng không bằng người em trai này của cháu đâu. Năm nay xây nhà đã nợ một đống rồi, không nỡ ăn con lợn trăm kí lô, bán hết để trả nợ rồi ạ.”

Mọi người đều đồng cảm với lời này của anh hai. Mặc dù không phải là vì trả nợ nhưng ăn một miếng lợn cũng cảm thấy hoang phí, dù sao thì sống được cũng là nhờ bóp miệng bóp bụng lại mà ra cho nên tất cả mọi người sẽ chọn bán hết đi, đến Tết mới mua mấy cân thịt lợn, hợp với tình hình. Nào giống như Triệu Văn Thao, người này lại đi giết ngay lợn để ăn!

“Triệu Tiểu Lục, không phải cậu cũng nợ sao?” Bí thư lại chuyển tới Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao ăn đồ ăn và nói: “Lúc đầu đã hết nhưng bây giờ lại có rồi ạ, còn nhiều hơn so với trước đây nữa. Nhưng có điều cháu cũng không còn băn khoăn những thứ đó nữa rồi. Con người không phải đều là anh nợ tôi tôi nợ anh sao? Như vậy mới có mùi vị tình người.”

“Cậu nghe đi, mọi người đều nghe đi! Quả nhiên là người mua đất ở trong thành phố, lời nói ra cũng khác biệt!” Bí thư cười nói.

Mọi người nở nụ cười, cha Triệu khiêm tốn nói vài câu, còn anh ba thì bắt đầu tâng bốc.

Anh hai nở nụ cười thật thà phúc hậu, những người khác đều nói hùa theo.

Triệu Văn Thao bảo: “Bây giờ cháu cũng an ủi mình, chú nói xem một người có thể có khả năng lớn đến nhường nào, có thể làm ra việc to lớn cỡ nào chứ? Không phải là anh giúp tôi tôi giúp anh hay sao? Đặc biệt là đi buôn bán, toàn là giúp đỡ lẫn nhau để cùng có lợi, cho nên mắc nợ cũng là bình thường, cháu cũng đã nghĩ thông rồi.”

Bí thư gật đầu, hỏi: “Văn Thao này, cậu mua đất trong thôn để nuôi thỏ, thực sự đáng tin không đấy? Nuôi nhiều thỏ như vậy có thể bán được à?”

Triệu Văn Thao đã nói xong chuyện mua đất rồi nhưng bí thư vẫn có chút lo lắng. Đều ở cùng trong một thôn, ông ta đã trông Triệu Văn Thao lớn lên và phát triển, còn đưa danh tiếng của Kháo Sơn Đồn ra ngoài nên ông ta không muốn Triệu Văn Thao bị sảy chân.

“Bí thư, việc này thì chú cứ yên tâm, chắc chắn là có thể bán ra ngoài được. Vấn đề duy nhất chính là sợ bệnh tật, cho nên cháu mua chỗ đất lớn hơn một chút, như vậy thì chúng nó có không gian hoạt động lớn, thân thể cũng khỏe mạnh hơn một chút.” Triệu Văn Thao nói.

“Người thành phố bây giờ mỗi ngày đều ăn thỏ, lắm tiền như vậy cơ à?” Bí thư vẫn không tin tưởng cho lắm: “Tôi nhớ là người thành phố ăn cơm theo phiếu, ăn cũng không đủ no, phải xuống dưới nông thôn chỗ chúng ta đổi lương thực. Giờ mới được mấy năm thôi mà đã ăn đến thịt rồi cơ à?”

“Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể ăn thịt, nhưng nhất định là người ăn thịt càng ngày càng nhiều ạ.” Triệu Văn Thao nói.

“Thế em lắp điện thoại làm gì?” Anh ba không nhịn được mà chen miệng vào hỏi.

Anh ta đã giữ câu hỏi này ở trong lòng rất lâu rồi. Anh ta hiểu được chuyện mua đất, đây là đặt mua gia sản, nhưng lắp điện thoại để làm gì thì anh ta không nghĩ ra.

Bí thư cũng nói: “Đúng vậy, cậu mua đất rồi còn phải lo liệu ổ thỏ, chi phí đầu vào đã lớn lắm rồi, sao cậu còn muốn lắp điện thoại chứ? Mỗi tháng phải giao tiền thuê hàng tháng vì thứ đó đấy!”

Triệu Văn Thao nói mà mặt mày tỉnh bơ: “Lắp điện thoại chính là để thuận tiện ạ, có chuyện gì thì bấm một dãy số là kết nối được, bằng không sẽ làm lỡ việc! Ví dụ như lần này cháu ở trong thành phố làm thủ tục mau đất, một đêm không trở về thôi mà đã có người nói cháu đánh lộn rồi bị giam lại. Chú nói xem có chuyện như vậy không? Cháu cũng không cảm thấy đã đắc tội với ai mà cứ bịa đặt về cháu như thế, hại vợ cháu lo lắng sợ hãi. Bí thư, chú nói xem cháu có thể không lắp điện thoại được hay không? Dám không lắp điện thoại ư? Nếu còn không lắp điện thoại thì chẳng biết lần sau sẽ nói cái gì về cháu nữa!”

Tất nhiên bí thư cũng đã nghe nói, ông ta thì không để trong lòng, nếu như Triệu Văn Thao thực sự đánh lộn vào nhà giam thì đồn công an sẽ tới người thông báo từ sớm. Tất cả đều là do người trong thôn nói linh tinh, nhưng ông ta cũng không ngờ lại nói linh tinh một cách thái quá như vậy.

“Ai bảo con không nói rõ ràng ra?” Cha Triệu tức giận nói: “Con phải nói rõ ràng ra, thế thì người ta còn có thể nói con như vậy à?”

Triệu Văn Thao nói: “Không phải là vì con khiêm tốn hay sao? Hơn nữa, nếu con thật sự nói ra, lẽ nào không có ai bảo con khoác lác ạ?”

Đúng thật là có khả năng này, bí thư nói thầm trong lòng, ngoài miệng cười ha hả bảo: “Được rồi, Văn Thao à, đây đều là hiểu lầm, trải qua sự việc lần này thì về sau sẽ không có nữa đâu. Cậu đừng so đo với nông dân chân đất mắt toét.”

“Bí thư cũng đã nói như vậy rồi thì cháu nào dám so đo.” Triệu Văn Thao cười nói.

“Thằng nhóc như cậu có gì mà không dám chứ?” Bí thư bưng rượu lên nhấp một hớp rồi nói: “Cậu nuôi nhiều thỏ như vậy, một mình làm không xuể đúng không? Định thế nào?”

Triệu Văn Thao cười ha ha: “Cảm ơn sự quan tâm của ngài Tạ bí thư, cháu đã tính toán xong hết rồi, thuê mấy người ở trong thôn, tiền công thì dễ nói thôi, làm tốt thì tết nhất sẽ có thưởng. Mọi người đều biết con người cháu mà, phóng khoáng, tuyệt đối không bạc đãi người khác!”

Mọi người đang nghe chăm chú mắt sáng rực lên. Thuê người ở trong thôn, đây đúng là chuyện quá tốt, ở ngay nhà đã kiếm được tiền rồi!

Ai nấy đều không nhịn mà suy nghĩ xem làm thể nào mới có thể khiến Triệu Văn Thao thuê mình.

Bí thư rất hài lòng: “Văn Thao à, cậu là đứa trẻ tốt, bất kể người trong thôn nhìn cậu nói cậu thế nào thì cậu đều có thể suy nghĩ đến việc dẫn dắt người trong thôn làm giàu. Không nói nhiều nữa, tôi thay mặt cho già trẻ lớn bé trong cả thôn cám ơn cậu!”

Nói rồi bí thư bưng rượu lên mời Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao lật đật vội vàng bưng rượu lên, ngượng ngùng nói: “Bí thư khách sáo quá! Bất kể thế nào thì cháu cũng là người của Kháo Sơn Đồn, đây là nhà của cháu, người trong thôn là bà con cô bác của cháu, gây dựng sự nghiệp không kéo người mình thì chẳng lẽ còn lôi kéo người khác sao, đây đều là việc mà cháu phải làm!”

“Lời nói này thật phóng khoáng! Rất đàn ông!” Bí thư cạn một chén.

Triệu Văn Thao cũng nhanh chóng cạn.

Anh ba nghe thế thì trong lòng âm thầm bội phục. Nghe đi, lời nói của thằng sáu hay biết bao, nhất định chính là đang mua lòng người, anh ta phải học một chút.

Có khoảnh khắc anh ta đã muốn lấy sổ ghi ra để ghi chép lại rồi.

Rượu qua ba tuần đồ ăn qua năm vị, tâm trạng của mọi người cũng tăng vọt lên, bắt đầu chơi trò đoán số, tửu lệnh. Triệu Văn Thao và bí thư anh tới tôi đi mấy hiệp, bí thư bại trận, khoát khoát tay không chơi nữa, bảo đám thanh niên bọn họ tự vui chơi rồi ra nói chuyện với cha Triệu.