Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 250: Chơi rất giỏi




Diệp Sở Sở vừa nhìn đã cảm thấy mình đoán đúng bèn cười nói: “Anh mua trại thỏ rồi à?”

Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: “Vợ được ghê đấy, sao mà em biết hay thế?”

“Trừ việc này ra, em không nghĩ anh còn có chuyện gì mà phải ở trong thành phố một đêm cả.” Diệp Sở Sở đưa tay cầm lấy túi văn kiện, tháo sợi dây quấn và lấy một xấp tài liệu được in trên giấy A4 ra từ bên trong. Khi thấy trên trang đầu tiên đó viết: Hợp đồng cho thuê đất, cô sửng sốt: “Không phải mua mà là thuê á?”

Triệu Văn Thao cười hì hì nói: “Vợ nhìn xuống đi.”

Lúc này Diệp Sở Sở mới nhìn xuống, rất nhanh đã hiểu ra: “Anh nói có cách chính là cái này?”

“Vợ à, sao bây giờ em càng ngày càng thông minh thế?” Triệu Văn Thao ôm bả vai vợ rồi nói: “Sao mà cái gì cũng không thể giấu được em thế?”

“Anh nói anh có cách không cần tiền trong nhà, không phải cái hợp đồng cho thuê đất này đã quá rõ ràng hay sao?” Diệp Sở Sở lại nhìn sang tờ khác, là hợp đồng buôn bán trại thỏ, còn có các loại chứng minh sử dụng đất.

“Chuyện này coi như là thuận lợi, may mà có tay Vương Dương này.” Triệu Văn Thao kể lại chuyện đã xảy ra một lần.

Diệp Sở Sở lại cảm khái lần nữa. Sao vận may của Triệu Văn Thao lại tốt như vậy chứ, muốn mua trại thỏ lại không muốn tiêu tiền, sau đó lập tức có người đưa tiền tới.

“Đây không phải là số đỏ đâu.” Triệu Văn Thao phân tích: “Em không biết trong thành phố giở trò thế nào đâu. Có lần anh nghe một người buôn bán tới từ phía nam, anh ta uống nhiều nên kể lại anh ta làm giàu thế nào. Ôi mẹ ơi, giở trò một cách mơ hồ! Đầu tiên là anh ta vừa ý một chỗ rồi bàn bạc với người ta, bàn bạc được kha khá rồi bảo về suy nghĩ thêm, quay về lại đi tìm người thuê. Rõ ràng anh ta vẫn chưa có được chỗ đó thế mà lại nói với người ta là chỗ đất đó là của mình, rất nhiều người muốn thuê đấy. Đối phương vừa nghe thế thì nhanh chóng giao tiền thế chấp. Sau đó anh ta cầm chỗ tiền thế chấp ấy lại đến bàn bạc với chủ nhân ban đầu. Anh ta là tên há mồm chờ sung rụng, còn có cách nói chính thức, gọi là gì ấy nhỉ? Kêu gọi đầu tư, đúng rồi, chính là từ này. Bọn họ toàn giở những mánh lớn trên thương trường cả. Vợ à, em từng đến huyện rồi đúng không? Giống như vậy đấy, các cửa hàng bên trong đều là đi thuê cả. Trước kia anh vẫn luôn nghĩ, ai mà có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy trong một chốc một lát để mà thuê khu đất lớn như vậy chứ, sau này mới biết được người ta giao một ít tiền trước, quyết định rồi sau đó sẽ cho bên ngoài thuê, cầm chỗ tiền thuê ấy đến thuê của chủ nhân ban đầu. Em nghe có hiểu không?”

Triệu Văn Thao nói khá quanh co nên lo lắng Diệp Sở Sở nghe mà không hiểu, cuối cùng hỏi.

Diệp Sở Sở nghe đến mức say mê, nghe vậy thì tức giận nói: “Mới vừa rồi còn khen em thông minh đấy, bây giờ lại hỏi em nghe có hiểu không.”

“Không có không có, vợ ơi, lúc đó anh nghe rồi mà còn phải suy nghĩ hồi lâu, sau đó anh cảm thấy chắc là người này đang khoác lác, về sau mới biết được tất cả những điều anh ta nói đều là thật. Đặc biệt phía nam, chuyện như vậy là hết sức bình thường, anh ta còn nói ở dải thành thị vùng duyên hải, kiếm tiền chính là nhặt tiền. Ôi, vợ ơi, bên ngoài thay đổi nhanh quá!”

“Anh muốn đi ra ngoài à?” Diệp Sở Sở hỏi.

Triệu Văn Thao gật đầu: “Muốn! Rất muốn! Nhưng có điều bây giờ vẫn chưa được, anh vẫn chưa có nhiều tiền như vậy. Anh cũng không có đủ kinh nghiệm, những người đó đều rất tinh ranh, hễ không cẩn thận là sẽ mắc lừa ngay. Đợi mấy năm, có tiền rồi, con trai cũng lớn thì chúng ta cùng đến phía nam xem đi!”

Muốn đi cùng với mình, thế còn tạm được, Diệp Sở Sở hài lòng. Có người chồng chỉ thích một mình đi ra ngoài chơi bời chứ không muốn mang theo vợ đi cùng một chút nào!

“Được, con biết đi thì có thể đi rồi.” Diệp Sở Sở bỏ hợp đồng vào lại cái túi: “Anh mua đất rồi cũng cho mướn, thế anh định để số thỏ ấy như thế nào? Trong nhà bây giờ cũng không còn chỗ nào rộng để nuôi nữa đâu.”

Triệu Văn Thao nói: “Không sao, anh đã nói với chủ nhiệm Tạ về chỗ thỏ này rồi, dùng tiền thuê công nhân nuôi nấng cho anh đến mùa xuân sang năm. Hai ngày nữa anh trở về thành phố, chọn chỗ thỏ già yếu bệnh tật ra để xử lý hết, còn dư lại thì anh sẽ để xem vào mùa xuân sang năm, để lại một nhóm thỏ giống rồi vận chuyển về nuôi, những con khác thì bán trực tiếp sang bên kia.”

“Vậy Vương Dương kia không đợi để dùng đất à?” Diệp Sở Sở hỏi.

“Trời rét như thế này không cách nào thi công được, anh ta dùng thế nào được? Hơn nữa lúc này đang bận bịu lắm, anh ta cũng không có thời gian làm, cũng phải đợi mùa xuân năm sau. Anh nói với anh ta rồi, anh cần một quãng thời gian để sắp xếp thỏ, anh ta đã đồng ý rồi.” Triệu Văn Thao nói.

“Vậy anh còn muốn mua miếng đất ở nhà nữa không, tiền đủ không?”

“Vẫn chưa biết được.” Triệu Văn Thao muốn mua một miếng đất rộng, không biết trong thôn sẽ đòi cái giá như thế nào.

“Không đủ thì dùng tiền mà Chu Mẫn gửi qua bưu điện về đi.” Diệp Sở Sở nói, trại thỏ đã cho thuê, dù thế nào cũng phải làm một căn nhà cho lũ thỏ.

“Vợ ơi, em tốt quá!” Triệu Văn Thao lại hôn Diệp Sở Sở một cái.

Diệp Sở Sở đẩy hắn ra: “Đi đi đi! Em còn chưa tìm anh tính sổ đâu đấy, nói năng chẳng rõ ràng gì cả, chỉ nói có việc. Anh biết trong thôn bịa đặt thế nào về anh không? Họ đều nói em sẽ thủ tiết hay sẽ tái giá đấy!”

Triệu Văn Thao biết chắc chắn không phải là lời hay ho gì nhưng cũng không ngờ sẽ nói như vậy, khuôn mặt lạnh đi. Những người này thật đúng là không biết tốt xấu, dẫn dắt bọn họ cùng làm giàu, hắn không về một đêm thôi mà đã nói hắn như vậy, có còn lương tâm hay không!

Diệp Sở Sở kể lại những điều Hạ Tùng Chi đã nói một lần: “Em không ra ngoài nghe, đều là Hạ Tùng Chi nói đấy, chẳng biết là thật hay giả, cho dù là thật hay giả thì sau này anh nói rõ ràng ra là tốt rồi.”

Không biết Triệu Văn Thao đang suy nghĩ gì mà ừ một tiếng mà lòng không yên.

“Mẹ cũng tới đấy. Em đã nói với mẹ về chuyện anh mua trại thỏ, còn cả chuyện em thiết kế quần áo kiếm tiền. Lúc đầu không muốn nói đâu, sợ mẹ lo lắng.” Diệp Sở Sở lại nói.

Triệu Văn Thao nói: “Em yên tâm, cha mẹ hiểu rõ trong lòng, sẽ không nói với người ngoài đâu.”

“Em biết mà, em chỉ nói với anh một tiếng thôi. Anh trông con đi, em đi làm cơm.” Diệp Sở Sở nói.

Triệu Văn Thao ừ một tiếng rồi lại khôi phục bình thường: “Vợ này, trong túi của anh có thịt đấy, là thịt bò kho tương, em nếm thử xem có ngon không, anh ăn thấy không tệ.”

“Được.” Diệp Sở Sở đi nấu cơm.

Triệu Văn Thao nâng con trai lên thật cao, Tiểu Bạch Dương vui sướng vô cùng, khỉ nhỏ cũng tới góp vui, nhảy trên nhảy dưới.

“Tiểu Bạch Dương bay rồi!”

“A a a!”

“Chít chít!”

Hai người một khỉ, tiếng cười nói vang khắp phòng.

Diệp Sở Sở làm cơm rất nhanh, đã lo liệu được một mâm rồi, cháo trắng với rau cải, cộng thêm một cái đĩa thịt bò kho tương.

“Con trai ăn cơm thôi! Xem xem mẹ đã làm những món gì ngon rồi!” Triệu Văn Thao nâng con trai xem thức ăn trên bàn.

Khỉ nhỏ kêu chít chít rồi đi lấy chiếc đũa, Tiểu Bạch Dương chỉ vào khỉ nhỏ mà nói bi ba bi bô gì đó.

“Nó đi lấy đũa rồi, chúng ta phải ăn cơm thôi.” Triệu Văn Thao kiên nhẫn nói chuyện cùng con trai.

Tiểu Bạch Dương đưa tay nắm lấy đồ ăn, Triệu Văn Thao nhanh chóng ôm cậu lại, Tiểu Bạch Dương không vui, ưỡn lưng kháng nghị.

“Mẹ tới rồi, mẹ tới rồi này!” Triệu Văn Thao bèn vội vàng dỗ.

Lúc này Diệp Sở Sở ở ngoài phòng kêu lên: “Ai vậy?”

Bên ngoài có người đáp lại: “Chị dâu, là em đây.”

“Mau vào đi.” Diệp Sở Sở mời người đó vào.

Thì ra là Thôi Đại.

“Anh Sáu, anh đã về rồi!” Thôi Đại tiến vào liền thấy Triệu Văn Thao đang ôm con trai đùa vui thì không nhịn được mà thốt lên.

“Đã về rồi. Trễ thế này sao em còn chạy tới đây, có việc gì thế?” Triệu Văn Thao hỏi.