Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 240: Đều là người làm ăn cả




Món ruột cá cũng bởi vì đi theo thế tử gia nên mới học được, thế tử gia rất thích ăn loại đồ nhắm kiểu này, chỉ là khi đó không có ớt cay để xào cùng, đành phải dùng hành tỏi để thay thế.

“Ăn ngon lắm!” Chung Dụng khen không dứt miệng, một bên ăn một bên còn không quên cùng Triệu Văn Thao nói “Vảy cá cùng ruột cá ở chợ bán thức ăn còn rất nhiều, đến lúc đó em thử mua một chút, làm thành đồ ăn mang ra bên ngoài bán thử xem.”

Hoặc là nói đầu óc của người làm ăn chính là không giống như người bình thường, ăn chút đồ ăn hiếm lạ liền có thể nghĩ ngay đến mấy chuyện mua mua bán bán.

“Được chứ, nhưng đây là do vợ anh làm ra a, chú không thể lấy không đi bán kiếm tiền chứ?” Triệu Văn Thao nghiêm túc nói.

Diệp Sở Sở giận trách: “Cũng không phải món ăn có yêu cầu cao với phức tạp, cái gì mà lấy không với không lấy không chứ.”

Chung Dụng cười cười nói: “Anh Triệu, chị dâu hai người cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không lấy không, nếu có thể bán lấy tiền chắc chắn sẽ chia cho anh chị một phần.”

“Được, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!” Triệu Văn Thao đụng đụng Chung Dụng một cái, nửa thật nửa giả nói.

Diệp Sở Sở chỉ coi như bọn họ đang nói đùa, cũng không để ý nhiều, huống chi, kể cả là vảy cá đông lạnh hay là ruột cá xào, đây là những món mà không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thụ được, bán đi quả thật có chút khó.

“Chị dâu, món này là đầu cá ư?” Chung Dụng chỉ vào một món đặt trên bàn ăn.

Diệp Sở Sở cười nói: “Món này gọi là đầu cá sả ớt, chị là cùng chị dâu vợ anh ba nhà chị học được, bởi vì trong thành phần nguyên liệu có ớt cay, mùa đông ăn rất ấm áp, vậy nên liền làm một cái cho hai anh em nếm thử.”

Cũng bởi vì thời điểm nướng cá đầu cá đều bị đem chặt xuống bỏ đi, mà vứt đi thì Diệp Sở Sở cảm thấy rất lãng phí, sau lại nhớ đến Chu Mẫn đã từng dạy cho mình món ăn này nên liền làm thử.

Đầu năm nay tất cả mọi người đều ăn uống theo kiểu chạy lợi ích thực tế, giống như thịt heo vậy, càng mập càng tốt, cá tất nhiên là sẽ ăn thịt, có ai muốn ăn đầu cá đâu, không giống cuộc sống mấy năm qua một chút nào, toàn ăn món đồ cổ quái kỳ lạ, lúc này dùng đầu cá làm ra một món ăn có lẽ Diệp Sở Sở là người duy nhất.

“Chị dâu, có thể truyền đạt cho em một chút kinh nghiệm được hay không, mùi vị kia thật sự không tệ nha, ăn rất ngon!” Chung Dụng càng ăn thêm càng cảm thấy mình tới chuyến này thực không uổng công.

“Nộp học phí nộp học phí!” Triệu Văn Thao ồn ào nói.

“Nhất định sẽ nộp ạ!” Chung Dụng cười ha ha nói.

Diệp Sở Sở hờn dỗi mà liếc mắt trừng ông chồng một cái, sau đó kỹ càng tỉ mỉ giải thích cho Chung Dụng nghe một lần, Chung Dụng cả ngày mân mê ăn, đây cũng không phải là công việc gì phức tạp, nghe xong liền nhớ kỹ.

Diệp Sở Sở nói xong xem chừng đã đến giờ bé con phải uống sữa, liền bế con trai đi vào căn phòng phía Tây cho nó bú.

Chung Dụng ăn đến đầu đầy mồ hôi, vui sướng thích thù tràn trề, thật sự là thống khoái cực điểm.

“Anh Triệu, em phát hiện ra đồ ăn do chị dâu làm ngon hơn nhiều so với đồ ăn của anh.” Chung Dụng cười nói.

Triệu Văn Thao không vui: “Trước đó chú ăn đồ ăn anh làm không phải cũng khen không dứt miệng hay sao?”

Chung Dụng gật gật đầu: “Thật ra cũng đúng là như vậy.”

“Này còn chưa phải cái gì ghê gớm đâu, anh nói cho chú biết, chờ đến mùa hè năm sau, buổi tối tiệm của chú bán thêm chút đồ nướng, mấy món nướng lửa ăn mới thật là thơm.”

Chung Dụng vẻ mặt đau khổ nói: “Anh Triệu anh còn không biết hoàn cảnh của em sao, hiện tại em bận bịu đến không mở nổi mắt, muốn mở thêm thì phải mướn người thôi.”

“Chú làm sao mà bận rộn như vậy?” Triệu Văn Thao kinh ngạc nói “Hiện tại người ở huyện thành đều là người có tiền, đều đi đến tiệm của chú ăn cơm mà.”

Chung Dụng vội vàng lắc đầu: “Chuyện ấy thì không có vấn đề gì, chỉ là mở tiệm ăn kinh doanh thì cần phải xử lý nguyên liệu nấu ăn, sau đó còn phải rửa thật sạch sẽ, việc này tốn rất nhiều công sức, em buổi sáng nếu muốn mở hàng sớm một chút, bốn giờ hơn là phải dậy để chuẩn bị rồi, buổi tối lại làm thêm cả đồ nướng nữa thì em đoán chừng một ngày ngủ không được mấy tiếng.”

“Cũng phải vậy.” Triệu Văn Thao gật gật đầu.

Kinh doanh đồ ăn phiền toái nhất, chính là một trước một sau xử lý nguyên liệu nấu ăn cùng làm sạch chúng, hai công việc tốn rất nhiều thời gian và công sức.

“Để sang năm em cân nhắc thử xem, nếu thằng em em có thể một mình đảm đương phụ trách tử tế thì em sẽ bảo nó làm.” Chung Dụng cũng đã từng thấy qua sạp đồ nướng của người khác, rất bùng nổ, trực tiếp buông xuống cơ hội này thì có chút không nỡ.

Ăn cơm xong, Chung Dụng lựa chọn mấy đôi thỏ rồi rời đi.

“Lại bán được mấy đôi thỏ rồi!” Triệu Văn Thao trở về ôm con trêu đùa “Mua đường cho con trai cha ăn có được không!”

Diệp Sở Sở hỏi: “Lần này đi huyện thành anh có gọi điện thoại cho anh ba em hả?”

Triệu Văn Thao vội nói: “Đúng vậy, anh ba em khá tốt, chuyện con cái cũng ổn, anh cũng hỏi xem hai anh chị với mẹ có trở về ăn tết cùng chúng ta không, nghe ý tứ của anh ấy, hình như năm nay sẽ không về nhà ăn tết đâu, họ còn bận chuẩn bị cho tuần lễ thời trang gì đó, bề bộn nhiều việc.”

Chu Mẫn trong bức thư viết cho Diệp Sở Sở cũng đã nói qua về chuyện ấy, Diệp Sở Sở tính toán thời gian không sai biệt lắm, chắc hẳn là đã rơi vào mấy ngày này.

“Mẹ rất tốt, em không cần phải nhớ thương đâu.” Triệu Văn Thao an ủi cô vợ.

“Ông anh kia thì nhớ thương cái gì chứ, em chỉ thấy nhớ mẹ thôi.” Diệp Sở Sở nói.

Nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ, có mẹ ở đó mới gọi là nhà mẹ đẻ, giờ mẹ không có ở nhà, trở về đều cảm thấy vô vị, không có ý nghĩa.

Cô không biết rằng, lúc này Diệp Minh Bắc cùng Chu Mẫn đều đã bận đến điên đầu, bởi vì Chu Mẫn tuyên truyền đúng chỗ, tuần lễ thời trang còn chưa khai mạc đã có người bắt đầu gọi điện thoại hỏi thăm xem sản phẩm lúc nào mới được đưa ra thị trường. Chờ đến sau khi tuần lễ thời trang bắt đầu mở cửa, phục sức cổ điển nữ tính do Diệp Sở Sở thiết kế vừa được công bố, đơn đặt hàng liền sôi nổi ập đến y hệt như một trận tuyết rơi, làm bọn họ không thể không thuê thêm người, tăng ca, chế tạo gấp gáp.

Phải biết rằng lúc này còn chưa đến tết âm lịch đâu.

Tuần lễ thời trang vừa kết thúc, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, Diệp Minh Bắc rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi, nằm ở trên giường liền không muốn động đậy nhấc tay nhấc chân nữa, trong lúc nhất thời có điểm ảo giác, mình làm sao mà kiên trì được đến tận bây giờ?

Chu Mẫn nhìn thấy biểu tình của chồng có chút hoảng hốt, liền ngồi ở bên người anh, ôn nhu mà sờ sờ đầu của anh ta: “Anh có mệt lắm không.”

Diệp Minh Bắc lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Anh vẫn chịu được, mệt nhất chính là em đấy.”

Toàn bộ kế hoạch đều là Chu Mẫn chế định, mỗi một vòng đều là Chu Mẫn chăm chú kĩ càng hoàn thành, anh ta kỳ thật chỉ là chân chạy vặt, điều này cần được chứng thực lại một chút.

“Em chỉ có động đậy miệng lưỡi, mệt mỏi gì đâu chứ.” Chu Mẫn cười nói.

Chị ta là sử dụng phương pháp đề ra chủ nghĩa, một chút kĩ xảo marketing đó ở lúc trước còn không đến lượt chị ta áp dụng, chỉ là không nghĩ tới văn hóa quảng cáo, khái niệm thủ đoạn marketing của mười mấy năm sau lại có thể sử dụng hiệu quả ở hiện tại đến thế, phải biết rằng, mười mấy năm sau là thời đại của chủ nghĩa tiêu phí hoành hành, mà bây giờ lại chính là thời đại mà chủ nghĩa tiết kiệm làm chủ lưu, loại quần áo đắt như vậy, liền lấy khẩu hiệu “Phái đẹp phải đối đãi tốt với bản thân” để tập trung tuyên truyền, không ngờ còn được hoan nghênh như thế, vậy nên không thể không thừa nhận, mặc kệ là thời đại nào, bản tính con người đều là bất biến.

“Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Mẫn Mẫn?” Diệp Minh Bắc thấy Chu Mẫn xuất thần liền hỏi.

“Không có gì, em chỉ là nhớ tới một câu.” Chu Mẫn lấy lại tinh thần nói “Tiền của phụ nữ là dễ kiếm nhất.”

Diệp Minh Bắc sững sờ, cười nói: “Em đây là có ý gì a?”

“Không có ý gì đâu, chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi. Em trước kia nhìn thấy quần áo xinh đẹp trưng bày trong tủ kính cũng sẽ lưu luyến quên đường về, cứ mải nghĩ nếu như mình có thể mua được nó thì tốt biết bao, đại khái mỗi người phụ nữ đều sẽ có những thời điểm như vậy đi.” Chu Mẫn nói.

“Vậy bây giờ thì sao, em không nghĩ là em muốn mua chúng nữa à?” Diệp Minh Bắc hỏi.

“Hiện tại thì không nghĩ như vậy nữa, em chính là đang làm quần áo, lại còn thiết kế, biết rõ toàn bộ quá trình từ công đoạn sản xuất cho đến khi ra mắt, cũng biết rõ lợi ích trong việc này, nếu bây giờ có quần áo xinh đẹp bày ra ở trước mặt em, em sẽ chỉ nghĩ, cần tổng cộng bao nhiêu chi phí để làm ra được một sản phẩm như thế nhỉ. Ai, chuyện gì một khi đã thông suốt rồi, thì sẽ làm cho con người ta mất đi hứng thú.” Chu Mẫn nói xong ghé vào trong ngực Diệp Minh Bắc: “Em hiện tại bán cái gì cũng đều cảm thấy như chỉ cần trực tiếp đưa tiền cho nhà buôn vậy*.”

Đã trải qua thời đại của chủ nghĩa tiêu phí cuồng oanh loạn tạc, hứng chịu rất nhiều kịch bản lôi kéo lừa gạt lợi dụng của nhà buôn, bây giờ đã hiểu thông suốt, cô cũng không muốn tiếp tục làm rau hẹ cho người khác cắt nữa, cô muốn đi cắt rau hẹ!