Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 225: Chịu kích thích




Chị hai đang đào cây củ dền, không trồng nhiều mấy, chỉ có một mẫu đất này thôi. Củ dền được thu hoạch sau khi thu hoạch cây ngô, lá của cây củ dền có thể cho heo ăn, củ dùng để bán, dùng nấu kẹo, nhưng mà trước khi bán thì phải cắt sạch sẽ, nếu không thì người ta không chịu mua. Nếu không phải nhìn vào giá cả cao hơn một chút so với ngũ cốc thì chị ta cũng sẽ không trồng, thời gian thu hoạch củ này đúng vào thời điểm lạnh, đã vậy còn phải dùng dao găm cắt gọt, chịu rất nhiều đau khổ.

Chị hai dùng xe đẩy nhỏ đẩy củ dền về, bỏ ở trong sân, sau đó vào nhà, thấy anh hai đang nằm trên giường gạch, bèn gẩy gẩy chân anh ta: “Anh sao thế?”

Anh hai đáp: “Không có gì, em về rồi hả?”

Chị hai thấy đống trên đầu giường lò bị người ta dựa vào thành hình lõm, bèn hỏi: “Có ai tới hả?”

Anh hai ngồi dậy, nói: “Là em ba, em thu xong củ dền rồi hả?”

Chị hai tháo cây đinh treo trên đầu giường xuống: “Xong cả rồi! Hôm nay thật sự là càng ngày càng lạnh, ngày mai còn phải cắt, cho dù không trồng nhiều lắm, nhưng nếu thoáng cái đã trồng hơn mấy chục mẫu như người ta thì cắt cũng bị chết cóng!”

Nghe chị hai phàn nàn, anh ba nói: “Cũng đâu phải anh bảo em trồng, là em muốn mà, mấy cái thứ đó phí sức chết đi được!”

Chị hai đi ra gian ngoài cầm bát và rót nước ấm cho mình: “Đây không phải là nghe người ta nói củ dền được giá sao?”

Anh hai nói: “Một mẫu được bấy nhiêu cây củ dền, dù được giá thì bán được bao nhiêu chứ?

Chị hai nghe vậy tức giận nói: “Lần đầu tiên trồng mà anh dám trồng nhiều sao? Anh đủ rồi, nó vô dụng đối với anh thì anh còn lải nhải cái gì hả!”

Anh hai không đáp, bởi vì anh ta không muốn trồng một mẫu củ dền, từ trồng đến thu anh ta không thể quản được.

Chị hai uống nước ấm, cơ thể cũng ấm lên, lại hỏi: “Em ba đến là có chuyện gì?”

Anh hai hừ một tiếng, nói: “Nó đến thì có thể có chuyện gì!”

Chị hai nở nụ cười: "Em ấy đến khoe khoang tiền em ấy bán đậu hũ hay là bán con thỏ trước hả?"

Anh hai nói bừa: "Khoe khoang tiền bán đậu hũ của nó.”

Anh ta không muốn nói chuyện anh ba đến tìm anh ta giúp cho chị hai biết, dựa vào tính tình chị hai thì nhất định phải làm.

Quả nhiên chị hai không hoài nghi, chỉ nói vài câu rồi đi nấu cơm.

Nhưng anh hai cũng không suy nghĩ đến điều này, có người như chị tư thì sao chị hai không biết được?

Quả nhiên, không bao lâu sau chị tư đã tới rồi, trò chuyện với chị hai một lúc thì đi về, ngay sau đó chị hai đi tìm anh hai muốn giảng đạo.

Chị hai chất vấn, bảo: “Chú ba đến tìm anh làm đậu hũ, sao anh không làm? Đâu phải bảo anh làm không công đâu, bộ anh không biết nợ trong nhà đã dí tới sát mông rồi sao?”

Anh hai tức giận nói: “Mướn người! Đó là điệu bộ của xã hội xưa, làm cho anh em ruột em cho rằng là chuyện tốt sao?”

Chị hai nói: “Em mặc kệ phải hay không, em chỉ biết là có thể kiếm tiền!"

Anh ba cao giọng nói: “Tiền, tiền, tiền, em chỉ biết có tiền! Em chết ôm theo tiền đi!”

Vẻ mặt chị hai ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa nhìn anh hai, nói: “Đầu anh có bị gì không? Còn nói em chỉ biết tiền, không có tiền thì không sống được, không có tiền thì người ta đến đòi nợ cũng không trả được! Anh tưởng anh là ai? Là thần tiên không ăn không uống à? Người cả một nhà này, có ai mà không cần tiền chứ!”

Anh hai nói không lại chị hai nên đóng sập cửa đi mất.

Chị hai tức giận dậm chân, sao cô tìm được người đàn ông còn ngu hơn heo thế này!

Anh hai tức giận ra ngoài. Bấy giờ, trời tối lại còn rất lạnh, vốn định đến chỗ ba mẹ nhưng nghĩ đến cảnh một nhà em bốn, huống chi trận cãi nhau đêm nay là tại chị tư, hơn nữa lúc xây nhà, cha mẹ ngăn cản, anh ta cho rằng họ xem thường anh ta, nếu bây giờ đi tới thì có hơi mất mặt, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui quyết định đến nhà Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao đang dụ dỗ Tiểu Bạch Dương, còn Diệp Sở Sở đang bưng đồ ăn đặt lên bàn, nhìn thấy anh hai tiến vào sân, cô rất kinh ngạc. Từ khi chuyển ra sân cũ, cũng chỉ có anh ba siêng chạy qua bên này, còn anh hai và anh tư đều rất ít khi đến, đặc biệt là anh hai, chỉ có lúc xây nhà xong rồi mới qua đây xem.

Diệp Sở Sở ra khỏi phòng đón anh hai vào: “Anh hai, mau vào phòng!”

Diệp Sở Sở nhiệt tình cũng khiến anh hai cảm thấy trong lòng thoải mái hơn chút ít, bèn nói: “Em sáu có ở nhà không?”

“Có, đang dỗ con, bọn em còn chưa ăn cơm. Anh hai, anh ăn cơm chưa?”

Nói xong, cô nhìn vào trong nhà và gọi Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao ôm Tiểu Bạch Dương từ phòng chủ đi ra nhìn thấy anh hai cũng có chút ngoài ý muốn: "Anh hai đến rồi à, mau vào phòng đi.”

Anh hai “ừ” rồi vào phòng chủ, ngồi bên giường.

Khi vừa vào nhà anh ta đã cảm nhận được một luồng hơi ấm, trong lòng thầm nhủ “nhà của em sáu còn ấm áp hơn của anh ta nhiều! Nhìn vách tường trắng tuyết này, đèn điện sáng sủa, sao anh ta lại có cảm giác đèn của mình không phải là đèn điện thế?”

Diệp Sở Sở lấy thêm một bộ bát đũa: “Anh hai, anh chưa ăn cơm đúng không! Ăn chung với bọn em đi.”

Anh hai nhìn thức ăn trên bàn, một dĩa to trứng tráng, một dĩa to rau cải xôi dấm đường, còn rải chút ít đậu phộng, còn có một cái đĩa rau cải sợi được cắt miếng nhỏ và rắc hành lá, cùng một dĩa dưa leo trộn. Anh ta có chút ngây người, hai người trong nhà ăn cơm, mà còn làm phong phú như là khách đến thăm?

Cái này ở nhà anh ta là việc chưa từng có, chỉ cần không có khách thì sớm tối gì cũng dưa muối sợi hoặc là bắp cải mặn, hoặc cao lắm là giữa trưa hầm cách thủy khoai tây hay bắp cải hoặc là khoai tây dưa chua, chỉ khi có khách đến thăm mới dọn ra hai món giống thế này, vì vậy câu “anh ăn rồi” liền bị nuốt xuống, đổi thành “chưa, anh chưa ăn cơm.”

Triệu Văn Thao hỏi: “Uống rượu không anh hai? Em có rượu này.”

Anh hai không thích uống rượu, tửu lượng cũng không được khá lắm: “Không uống, ăn miếng cơm là được."

Triệu Văn Thao nhìn ra anh hai có chuyện, cảm thấy lúc có chuyện uống rượu cũng không ổn nên kêu Diệp Sở Sở xới cơm.

Buổi tối, Diệp Sở Sở làm món mì tươi, canh nóng, có rau thơm, hành lá và còn có thịt băm, vừa nhìn đã biết đầy đủ sắc - hương - vị. Anh hai thấy hơi muốn khóc, đây mới là cuộc sống của con người chứ.

Hai anh em đều chưa ăn cơm, ai nấy đều cắm đầu ăn, trong bữa Diệp Sở Sở thêm cơm cho anh hai hai lần.

Bát này là bát sứ trắng loại to, nói cách khác anh hai ăn tròn ba bát mì lớn đầy! Thức ăn trên bàn cũng được vét sạch bóng loáng.

Triệu Văn Thao ăn một chén, Diệp Sở Sở ăn nửa bát, hai người đều không nghĩ tới anh hai sẽ đến nên không có làm nhiều.

Cơm nước xong xuôi Diệp Sở Sở ngâm trà cho bọn họ quát, còn mình ôm lấy Tiểu Bạch Dương đi phòng phía tây.

Anh hai hỏi: “Phòng phía tây không lạnh sao?”

Triệu Văn Thao nói: “Không lạnh, đều có giường lò.”

Anh hai uống nước trà hỏi: “Em chưa đốt lò sưởi đúng không? Sao ấm vậy?”

Triệu Văn Thao dời chủ đề khác: “Vẫn chưa, Sở Sở sợ phòng nóng quá con sẽ bị cảm, cũng sợ bị nóng nên đợi tuyết rơi rồi mới đốt. Anh hai, anh có việc gì không?”

"Không có chuyện gì." Anh hai không muốn nói, chỉ tiếp tục hỏi: "Em không đốt lò sưởi nhưng sao trong phòng ấm dữ vậy? Gió Đông Xà rất lớn mà.”

Triệu Văn Thao thấy anh hai không muốn nói nên cũng không hỏi nữa: “Lúc em xây nhà cố ý xây tường dày thêm, rồi quét nhiều nhiều lần nên chắn gió.”

Anh hai liền hàn huyên chủ đề nhà ở: “Bảo sao, không thấy lạnh chút nào.”