Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 220: Vẫn hướng về con trai




Mẹ chị tư ngẩn ngơ: “Đều mắc nợ rồi? Con đừng gạt mẹ!”

“Không có đâu ạ, chỉ là đa số đều mắc nợ rồi. Mẹ nói xem cô cả con còn bằng lòng không?”

“Trong nhà mắc nợ thì không thể được!” Mẹ chị tư lập tức nói: “Phải không mắc nợ, tuổi tác không cao hơn ba tuổi là được, quá thì không, quá nhỏ cũng không tiện, điều kiện gia đình khá khẩm, Tiểu Hồng gả tới đỡ phải chịu tội.”

Chị tư dựa theo điều kiện mà mẹ đưa ra, thật sự đã nghĩ tới một ứng cử viên, chú em của Lý Phân nhà họ Khúc.

Ngoại hình của em chồng của Lý Phân cũng được, mặc dù không cao bằng Triệu Văn Thao nhưng cũng mắt to mày rậm, rất tuấn tú, làm việc cũng không tệ, có sức lực có thể chịu khổ, cha mẹ thì càng là người sống đàng hoàng nề nếp. Quan trọng là người ta nuôi thỏ không mua chịu, mà là đưa tiền mặt.

“Vì sao bọn họ không mua chịu? Có của cải à?” Mẹ chị tư tò mò hỏi.

“Con không biết. Con nghe mẹ chồng con nói, thế hệ trước nhà họ khá giả, đeo vàng đeo bạc. Mẹ chồng Lý Phân và mẹ chồng con cùng gả đến thôn này, lúc đó mẹ chồng con chẳng có gì cả nhưng mẹ chồng Lý Phân thì trong ngoài hai bộ quần áo mới, một bộ trang sức bạc. Cho dù là những năm trước đây ở thời điểm đặc biệt mà cũng mang khuyên tai bạc đấy! Con đoán là có chút của cải.” Chị tư nói.

Mẹ chị tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy chọn cậu ta đi. Vừa lúc hiện tại cũng không có việc gì, mẹ ở chỗ con mấy ngày, xem thử thằng nhóc kia và xem gia đình nhà bọn họ như thế nào.”

Chị tư vừa nghe mẹ mình muốn ở vài ngày thì hơi khó xử. Không phải chị ta không muốn để mẹ ở lại mà là mẹ mình hễ ở lại là sẽ lục lọi đồ đạc. Nếu tự mình dùng thì cũng không sao, coi như là bị ta biếu, tuy nhiên lại cho em trai.

Lấy đồ của con gái cho con trai thì ai có thể chịu được chứ?

Hơn nữa mẹ mình mà không vui là bắt đầu làm loạn om sòm, nói mình bất hiếu, nói sinh mình ra không có tác dụng gì, blah blah, quả thực có thể ép cho người ta điên luôn.

Nhưng lại không thể từ chối. Cuối cùng chị tư cũng chỉ có thể nhắm mắt mà đồng ý thôi.

Mẹ chị tư là một người chịu khó, vừa nghe con gái đồng ý thì lập tức lục lọi khắp nơi, nếu nói một cách mỹ miều thì là kiểm tra xem cuộc sống của mình thế nào.

“Năm nay các con thu hoạch được không ít lương thực nhỉ? Nhiều lương thực như vậy, hai đứa các con ăn sao hết được.” Đi tới trước bồ lương thực, mẹ chị tư nhìn một hàng bao tải lương thực rồi nói.

“Còn có ba đứa trẻ nữa mà, Tam Nha Tứ Nha ăn giỏi lắm.” Chị tư ôm Ngũ Nha nói với mẹ.

Mẹ chị ta bĩu môi: “Thôi, hai đứa con gái thì có thể ăn được bao nhiêu! Ba đứa con trai của em trai con mới là ăn khỏe! Con có nhiều lương thực như vậy, ăn không hết để lãng phí ra, cho em trai con mấy bao tải, nhân khẩu nhà nó nhiều.”

Chị tư chán nản. Gì mà bọn con ăn không hết để lãng phí chứ, ăn không hết thì tích trữ một hai năm cũng được cơ mà? Bán cũng được, dựa vào đâu mà phải cho người khác?

Tuy người khác đó là em trai chị ta, nhưng em trai cũng không nói là ăn bữa nay không có bữa sau thì vì sao phải cho chứ?

“Đây đều là lương thực của mẹ chồng con, bọn con chỉ có hai bao tải thôi.” Chị tư không thể làm gì khác hơn nói: “Con không được làm chủ chỗ lương thực của mẹ chồng con đâu.”

“Không phải là các con đã ra riêng rồi à? Vì sao lương thực của mẹ chồng con lại đặt ở chỗ con chứ? Con chớ gạt mẹ!” Bà mẹ già tỏ vẻ không tin.

“Đúng là đã ra riêng nhưng không phải vẫn ở trong một cái viện sao ạ? Mẹ chồng con bèn đặt lương thực ở nơi này, căn nhà kia hết chỗ mất rồi.”

Mẹ chị tư không nói gì nữa vì khá sợ hãi đối với mẹ Triệu. Mẹ Triệu chính là một người ghê gớm, nếu có lý thì không tha cho người khác. Cái giọng đó, những lời nói đó, mười bà ta cũng không phải là đối thủ. Hơn nữa đây là sân khách không thích hợp chiến đấu, cuối cùng tiếc nuối rời khỏi bồ lương thực.

Trong nhà chị tư ngoại trừ bồ trữ lương ra thì chỉ có ổ thỏ là dễ thấy nhất. Bây giờ ngoại trừ chỗ thỏ đã bán đi thì còn có hai đôi thỏ. Không đợi mẹ chị tư đề xuất cho con trai một đôi, chị tư đã chặn lại: “Đây là thỏ của mẹ chồng con.”

Thực cha Triệu mẹ Triệu không hề nuôi thỏ, hai ông bà già không tiêu xài gì nhiều, ở nông thôn chỉ cần không bị bệnh phải uống thuốc, có nhà để ở thì sản xuất trên ruộng đất cũng đã đủ dùng cho sinh hoạt.

Mẹ chị tư không biết nên thật sự cho rằng là của mẹ Triệu nuôi, lần nữa thở dài: “Đã già cả như vậy rồi còn nuôi thứ này làm gì nữa.”

“Đây là chú út biếu mẹ chồng con.” Ở trước mặt mẹ mình, chị tư nói cực kỳ dễ nghe.

Đáng tiếc mẹ chị tư hoàn toàn không quan tâm mà tiếp tục lục lọi đồ đạc, bên ngoài không có gì rồi thì lật trong phòng. Chị tư thấy may mà chồng mình đã gửi tiền tiết kiệm rồi bằng không thì phải mang ra cho bằng được.

“Mẹ ơi, mẹ chỉ biết hướng về con trai của mẹ thôi. Nó sắp xây nhà mới rồi,còn chỗ con thì chẳng có gì sất cả. Sao mẹ không suy nghĩ cho con một chút chứ?” Chị tư bị bà mẹ già lục tung lên thì rất khó chịu, không nhịn được mà nói.

Bà mẹ trợn trắng mắt: “Con nói cái gì đấy? Còn không nghĩ cho con? Nghĩ cho con làm gì, con có thể nuôi mẹ lúc già không? Con còn biết em trai con sắp xây nhà cơ à? Thế sao người làm chị như con vẫn không giúp một tay hả?”

Chị tư buồn bực nói: “Mấy năm nay con vẫn không giúp một tay à? Còn bào con giúp thế nào nữa? Lẽ nào mẹ bảo một nhà bọn con đi xin ăn?”

Mẹ chị tư tức giận bảo: “Con đi ăn xin á? Không phải là con đang sống rất tốt đó sao? Cho em trai con mấy đôi giày này đi, lúc đi mẹ sẽ mang theo.”

Chị tư thấy mẹ lục ra mấy đôi giày làm cho anh tư, muốn cầm về cho em trai thì tức tới ngã ngửa, vừa định mở miệng, bên ngoài đã truyền đến động tĩnh. Thì ra cha mẹ Triệu đi bó củi đã trở về.

Mẹ chị tư vội vàng đi ra ngoài, cười nói: “Chào ông bà thông gia, hai người đi bó củi về đấy à?”

Cha Triệu mẹ Triệu nhìn thấy bà ta thì đã không muốn gặp, nhưng không ai lại đánh kẻ chạy lại, cũng chỉ đành tùy ý qua loa vài câu.

Mẹ chị tư cũng không để ý, giúp tháo bó củi ra, nói thỏ của Kháo Sơn Đồn nổi tiếng rồi, con trai hai người phát tài rồi blah blah.

“Một con thỏ thì được bao nhiêu tiền? Phát tài gì chứ? Chỉ nói thế thôi.” Cha Triệu bảo.

Mẹ Triệu nói tiếp: “Không phải vậy sao? Con người ấy mà, chỉ biết tung tin đồn nhảm, nếu như dễ phát tài như vậy thì còn có người nghèo ư?”

Mẹ chị tư nói: “Vậy cũng phải, nhưng dù thế nào cũng phải kiếm được một ít.”

“Kiếm được cũng vô dụng, còn chưa trả hết nợ đâu!” Mẹ Triệu nói.

Nhìn thấy mẹ chị tư, bà đột nhiên cảm thấy con trai mắc nợ cũng là chuyện tốt, có tiền cũng không gánh được thân thích nghèo, đặc biệt là loại thân thích như thế này!

“Bà thu hoạch xong rồi nên đến thăm con gái đấy à?” Mẹ Triệu chuyển chủ đề sang chuyện khác.

“Đúng vậy, cuối cùng cũng hết bận. Nếu không tới sớm thì lại làm phiền bà quá, Đại Nha ở cữ làm bà vất vả rồi.” Mẹ chị tư tỏ vẻ cảm kích.

“Mặc dù là con gái bà nhưng cũng là con dâu tôi, sinh cháu gái cho tôi, tôi chăm sóc cũng là việc nên làm. Nhưng mà người mẹ ruột như bà cũng thật là, con gái đã sinh đẻ lâu như vậy rồi mới đến liếc mắt dòm ngó đến. Ai không biết còn tưởng rằng không phải ruột thịt của bà đấy!” Mẹ Triệu cười, oán giận nói.

Bà cũng hiểu chuyện trọng nam khinh nữ nhưng bà thật sự không tài nào hiểu nổi người như mẹ chị tư, chắc mẹ kế cũng chỉ đến thế mà thôi?

Mẹ chị tư lại không thèm để ý chút nào, bà ta cũng đã không nghe lời này không ít lần, đã sớm không còn cảm giác gì nữa rồi.