Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 199: Đưa phương thuốc




"Chị tư chớ đoán mò, không có chuyện này đâu.” Diệp Sở Sở nhìn chị ta.

"Em không cần lừa chị, lần trước bác hai qua đây đã nói cả rồi, còn vay tiền anh chị đấy. Đừng nói không có, ngay cả có cũng không thể cho mượn, ai biết mượn tiền xong có đi chơi bời nữa không?" Chị tư nói.

"Bọn em cũng không có tiền, tiền căn nhà này còn chưa trả đâu.” Diệp Sở Sở cũng nói.

Chị tư gật đầu: "Có tiền cũng không thể cho mượn. Thím sáu cứ nghe chị đi, các em đừng trêu chọc vào người như vậy, chọc vào chỉ tổ phiền phức!"

Diệp Sở Sở biết chị tư ít khi có lòng tốt, cũng hiểu ý nghĩ của chị ta. Hầu hết thời gian, quả thực như lời chị tư nói, chọc vào người như vậy sẽ dẫn tới phiền phức.

"Em biết rồi ạ.” Diệp Sở Sở gật đầu.

Chị tư lại nói: "Em xem em đi, anh ta tới thì cứ tới thôi, cũng có phải khách quý đâu mà làm nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Dính vào thì hỏng đấy!"

"Không đến mức đấy đâu, cách xa như vậy, chạy tới chạy lui ai mà chạy cho nổi chứ.” Diệp Sở Sở nói: "Hơn nữa cha mẹ cũng ở đây, sao có thể tùy tiện bưng hai món lên bàn?"

"Cũng phải.” Chị tư không nói gì nữa, chỉ là con mắt xoay chuyển rồi tiến lên hai bước, thân thiết nắm lấy tay Diệp Sở Sở, giọng nói ngọt ngào hơn, bảo rằng: "Thím sáu, chị có chuyện này muốn hỏi em.”

Diệp Sở Sở không quen với sự thân thiết của chị tư, rút tay mà không để lại dấu vết rồi nói: "Chị tư, chị cứ nói đi. Chuyện gì thế ạ?"

"Cũng không có gì.” Chị tư cười nói: "Lần trước không phải em nói có một phương thuốc sinh con trai sao? Thím sáu còn nhớ chứ?"

Diệp Sở Sở liền hiểu ra ý của chị tư.

"Em còn nhớ, chị tư muốn toa thuốc kia ạ?" Diệp Sở Sở cười, lòng thầm nói bảo sao đột nhiên lại nhiệt tình như thế.

Nếu đã biết suy nghĩ của chị tư thì cô cũng không có vòng vo tam quốc nữa mà hỏi: "Chị tư cần ngay bây giờ à?"

Chị tư rất bất ngờ, chị ta cho rằng còn phải tốn nước bọt một phen và khó khăn lắm chứ, không ngờ Diệp Sở Sở lại đồng ý sảng khoái như vậy, còn không chờ chị ta nói ra.

Chị ta không dám dây dưa vì sợ Diệp Sở Sở đổi ý, liền vội vàng gật đầu: "Bây giờ có thể tìm được không? Thím sáu ơi, toa thuốc này của em linh nghiệm không gì sánh được. Em xem em uống một lần là sinh được Tiểu Bạch Dương, chị uống thứ kia lại sinh ra Ngũ Nha. Tính cả Ngũ Nha là chị đã sinh ra ba đứa con gái rẻ rúm rồi, chị..."

Diệp Sở Sở thực sự không muốn nghe cách nói con gái rẻ rúm của chị tư nữa nên ngắt lời chị ta: "Chị ở đây chờ một lát, em đi tìm cho chị. Chị cứ yên tâm, em không lấy tiền của chị.” Đoạn xoay người trở về nhà tìm.

Chị tư bị câu không lấy tiền này làm cho cảm động.

Sao bình thường không nhìn ra thím sáu tốt như vậy chứ? Nói cho là cho, không hề ậm ờ, sớm biết như vậy đã mở miệng sớm hơn rồi, cũng không cần sai hai đứa con gái sang đây bóc ngô rồi.

Nhưng nghĩ lại lại thấy, nói không chừng chính là vì chị ta sai hai đứa con gái qua đây bóc ngô, Diệp Sở Sở mới cho phương thuốc một cách sảng khoái như vậy. Nghĩ như vậy thì việc cho phương thuốc cũng bình thường, dù sao chị ta cũng bỏ công sức.

Diệp Sở Sở không biết những suy nghĩ đó của chị tư, cô bằng lòng một cách sảng khoái như vậy là bởi vì đồng cảm với chị tư. Đều là người phụ nữ, tuy rằng cô không thể chấp nhận nổi sự sốt ruột muốn có con trai của chị tư nhưng có thể hiểu được.

Nhất là ở nông thôn, không có một con trai bên người thì quả thật là không được. Đây không phải là trọng nam khinh nữ, đây thật sự là một loại bất đắc dĩ và thực tế.

Đương nhiên, cô cũng không thích cách làm người của chị tư cho lắm, chỉ muốn nhanh chóng đuổi đi là xong.

Chị tư lấy được phương thuốc sinh con trai thì hoan hỉ đi về.

Diệp Sở Sở thấy chị ta kích động như vậy, vẻ vui sướng trên mặt thực sự quá rõ ràng. Cô thật lòng hy vọng phương thuốc của mình có thể giúp được chị tư.

Chị tư lấy được phương thuốc sinh con trai của Diệp Sở Sở về bèn khoe khoang với anh tư.

"Đây là phương thuốc mà thím sáu cho đấy. Vẫn là tôi có cách, tôi cho anh biết, nếu không phải là tôi sai Tam Nha Tứ Nha đi bóc ngô thì sao nó lại cho tôi một cách sảng khoái như vậy!" Chị tư hừ hừ nói.

Anh tư liếc mắt nhìn chị ta rồi chậm rãi nói: "Tam Nha Tứ Nha bóc mấy bắp ngô đã có thể sánh ngang được toa thuốc này à? Có chút lương tâm đi!"

Chị tư bỗng tái xanh mặt mày. Vì sao lại bảo có chút lương tâm đi, chị ta không có lương tâm à?

Trong lòng chị ta vẫn luôn nói cô em dâu này tốt đấy, ngoài miệng cũng nói, còn có lương tâm thế nào nữa?

"Anh có lương tâm mà sao không còn thấy anh đi bóc ngô cho thím sáu?" Chị tư ném lại một câu rồi vào nhà, nói với Tam Nha Tứ Nha đang dỗ em: "Về sau chúng mày năng đến chỗ thím sáu của chúng mày mà làm việc, kẻo có người nói mẹ con ta không có lương tâm!"

Tiếng nói của chị tư rất cao, anh tư biết là đang nói cho mình nghe nhưng lười so đo với đàn ba nên đi mất.

Anh rể Lưu cơm nước ở nhà Triệu Văn Thao xong thì bắt ba đôi thỏ trở về.

Cha Triệu mẹ Triệu lại rất xem trọng anh rể Lưu, tuy là ban đầu vì chơi bài mà vào tù nhưng đã mười năm trôi qua rồi, bây giờ người rất tốt, không cần thiết cứ giữ mãi quá khứ không buông.

Triệu Văn Thao quan sát qua bữa cơm này thì cũng biết ông anh rể này cũng không tệ lắm, tính cẩn thận, ăn nói thì cởi mở, chỉ xem sau này làm lụng ra sao nữa thôi.

Nhưng những người khác thì không giống vậy.

Đất của chị hai là nhiều nhất, còn có vài mẫu đất trồng ngô. Bởi vì đất cách khá xa, anh hai không muốn chạy tới chạy lui nên học theo Triệu Văn Thao, cắt cả bắp lẫn thân ngô về, về nhà rồi từ từ tẽ.

Hai ngày này, anh hai đi lên núi cắt ngô, chị hai ở nhà tẽ, hàng xóm Lý Phân trước đây ở phía tây làm xong là sẽ tới trợ giúp.

Lý Phân chỉ có đất của ba nhân khẩu, giống ngô lại thiếu nên hiện tại đã thu hoạch hết cả bắp lẫn thân về rồi.

"Tôi nghe nói ông anh rể họ kia của các cô tới vay tiền rồi phải không?" Lý Phân vừa tẽ ngô vừa nói.

"Cô nghe ai nói thế?" Chị hai hỏi.

Chị ta không thấy lạ khi Lý Phân biết Anh rể Lưu tới, dù sao cũng ở ngay cạnh hai bên, anh rể Lưu tới cũng có thể nhìn thấy nhưng chuyện vay tiền thì không thể biết nhanh như vậy được.

"Còn có thể là ai nữa? Vợ của cậu tư nhà cô ấy.” Lý Phân cười nói: "Cô ta ở trong cùng một cái sân với bố mẹ chồng cô, có chuyện gì mà cô ta không biết.”

Chị hai bĩu môi: "Cái miệng kia của nó không có biết cân nhắc gì cả. Tôi biết việc này, lần trước bác hai tôi tới đã nói chuyện vay tiền, tôi đoán hôm nay chính là tới để lấy tiền.”

"Nói với cô à?" Lý Phân hỏi.

"Cô nói ông anh rể đó của tôi à? Việc đó thì không, tôi chỉ đi ngó rồi chào hỏi một tiếng thôi. Là lần trước bác hai tôi tới đã nói một lần với tất cả mấy nhà chúng tôi, nói muốn mượn tiền. Tôi nào có tiền chứ? Tiền căn nhà này còn chưa trả hết đâu, nào có tiền cho bên ngoài mượn?” Chị hai nói.

"Cũng phải. Nói ra thì trong mấy người các cô, cũng chỉ có chú tư của cô có thể có ít tiền.” Lý Phân hiểu rất rõ, nói: "Nhưng đừng thấy chú út nhà cô lo liệu, suốt ngày lái xe ra bên ngoài, kiếm thì kiếm được không ít nhưng cậu ta cũng nợ nhiều, trong tay có thể có mấy đồng?"

Chị hai cũng tán thành, nói: "Trong mấy người chúng tôi thì chú ấy là nợ nhiều nhất. Chú ba cũng xây nhà rồi, chỉ có chú tư ngoại trừ việc thím tư đi bệnh viện sinh con ra thì không có việc gì quá tốn kém. Nhưng cái cô thím tư đó có tiền cũng sẽ không cho bên ngoài mượn đâu, chú tư lại không quản lý việc nhà.”

"Đúng thật, nhưng chú út nhà cô đúng là giỏi, không có tiền cho mượn bèn bảo ông anh rể kia của cô cầm thỏ về nuôi.” Lý Phân tung ra tin tức.