Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 197: Anh rể Lưu




Triệu Văn Thao đã làm xong việc nhà nông, vung tay lên, nói với bọn nhỏ: “Nhận khen thưởng á!?”

Bọn nhỏ la hét vây quanh hắn.

Triệu Văn Thao duy trì trật tự, bảo: "Xếp thành hàng, xếp thành hàng!"

Diệp Sở Sở ôm Tiểu Bạch Dương, Tiểu Bạch Dương chớp chớp mắt nhìn tình cảnh náo nhiệt này, sau đó nhếch miệng cười, không chút sợ người lạ.

Triệu Văn Thao cầm cuốn vở nhỏ, dựa theo ghi chép trong đó để phát kẹo cho bọn nhỏ.

Đại Nha rất thích con khỉ con, cô bé nói: “Bảo Tài Tài phát đi ạ!”

Mã Đản co ngón chân nói: “Đúng, bảo Tài Tài phát!”

Triệu Văn Thao nói: "Được, kêu Tài Tài phát cho mấy con."

Hắn lấy quà khen thưởng từ trong túi vải đưa cho khỉ con, nói với khỉ con cho ai thì khỉ con sẽ đi vòng quanh và cầm quà thưởng cho người nấy. Đứa bé được tặng sẽ hạnh phúc muốn ngất đi, không chỉ bởi vì được thưởng mà còn bởi vì đây là khỉ con phát.

Đứa nhóc trong thôn hỏi ý kiến Tài Tài: “Tài Tài, mày tốt quá đi. Tao sờ mày có được không?”

Kết quả là khỉ con chả thèm ngó ngàng gì tới nó, vô tình đi vòng quanh về bên cạnh Triệu Văn Thao.

Đứa nhóc đó cũng không buồn, vì dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bị từ chối.

Triệu Văn Thao kêu khỉ con tiếp tục phát thưởng.

Lúc phát bút chì, khỉ con đều giao đủ số lượng cho đối phương, thế nhưng khi phát kẹo thì bắt đầu tham ô, bàn tay nhỏ bé vừa giơ lên, miệng nhỏ vừa chu là một viên kẹo đường đậu vào miệng.

Tứ Nha kêu lên: “Chú sáu, nó ăn kẹo đường đậu của con!”

Triệu Văn Thao nhìn tới vui vẻ.

Tứ Nha nhìn chú út vô lương tâm xem mình là trò cười, bèn bẹp miệng, muốn khóc.

Diệp Sở Sở an ủi: "Tứ Nha, bù cho con, đừng khóc."

Tứ Nha nhanh chóng nén lệ, hỏi: “Thật hả thím sáu?”

Diệp Sở Sở đưa kẹo đường đậu bù cho bé: “Thật.”

Bấy giờ Tứ Nha mới nín khóc, mỉm cười.

Nhưng khỉ con còn đang chớp đôi mắt nhỏ vô tội ngó nghiêng, nhìn chỗ này, xem chỗ kia, trong mắt Triệu Văn Thao đây chính là điệu bộ lấm la lấm lét, có ý định làm chuyện xấu.

Triệu Văn Thao cố ý hù dọa nói: "Không thể ăn vụng!".

Diệp Sở Sở cười: "Anh làm gì đó, dọa thằng bé rồi!"

Không ngờ Tiểu Bạch Dương cũng phối hợp, bắt đầu a a a, cậu nhóc cũng che chở khỉ con.

Triệu Văn Thao mừng rỡ, đi lên hôn con trai, nói: "Con ngoan, cho Tài Tài ăn, cho Tài Tài ăn hết luôn!”

Khỉ con cũng chui vào, dường như muốn phát biểu ý kiến nhưng bị Triệu Văn Thao đẩy sang một bên.

Khỉ con kêu lên éc éc, bọn nhỏ thấy thế cười ha ha, Diệp Sở Sở cũng cười, trong lúc nhất thời, cả sân nhỏ đầy ắp tiếng cười.

Đã thu hoạch xong ngô, Triệu Văn Thao lại bắt đầu chuyển đồ ăn mùa thu.

Hôm nay, anh rể - chồng chị họ đã đến.

Hai bác gái ở nhà Triệu Văn Thao ăn xong bữa cơm thì kia ngày hôm sau đã đi về nhà, Triệu Văn Thao đoán chừng anh rể cách vài ngày nữa mới đến nên vội vàng thu hoạch cây ngô của nhà, hắn nghe nói cây ngô ở chỗ kia có nhiều.

Anh rể họ Lưu, mặc một bộ chiếc áo choàng ngắn màu vàng có hai cái túi, một cái quần màu lam, một đôi giày may thủ công, quần áo đều là mấy miếng vá chấp vào, giày cũng có dấu vết may vá, song được giặt hồ* vô cùng sạch sẽ.

*Một loại bột, sau khi giặt xong sẽ xả với nó, giúp làm chắc vải.

Dáng người anh ta trung bình, hơi gầy, mặt mũi đàng hoàng, trông rất chất phác, nhưng sắc mặt không tốt lắm, vừa nhìn là biết thiếu dinh dưỡng một thời gian dài dẫn đến.

Vừa khéo, Triệu Văn Thao đang ở nhà nhìn thấy anh ta, tuy đã lâu rồi nhưng vẫn còn ấn tượng, hắn bèn nhiệt tình đón tiếp anh ta, hắn gọi: “Anh rể, anh tới rồi!”

Anh rể Lưu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, có chút cảm khái vươn tay miêu tả ước lượng một độ cao, nói: “Lần đầu anh gặp em em chỉ cao chừng này, bây giờ em đã trưởng thành rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật.”

Hắn đáp: “Đúng vậy, em cũng đã làm cha rồi.”. Nói xong, hắn dẫn anh rể Lưu vào nhà, giới thiệu vợ với anh ta: “Anh rể, đây là vợ em, Sở Sở, còn đây là con em, Tiểu Bạch Dương, và cuối cùng là con khỉ mà em nuôi, tên là Tài Tài.”

Sau khi khỉ con nhìn thấy có khách đến, không ngờ nó bưng chén trà đi vòng quanh để đưa tới, anh rể Lưu lấy làm kỳ lạ nhưng vẫn vui, cho nên Triệu Văn Thao mới nói thêm câu cuối.

Diệp Sở Sở ôm con, nói: “Anh rể, mau lên giường lò đi.”

Anh rể Lưu vội đồng ý, sau khi lên giường thì quan sát căn phòng trắng như tuyết. Anh ta hâm mộ, nói: “Văn Thao, nhà của em cũng được lắm, sáng sủa quá.”

Triệu Văn Thao nói: "Dính tới tiền thì luôn đẹp, cái này cũng kéo theo cả “nạn đói” *. Anh rể, sao anh tới đây thế?”

*Nợ rất nhiều.

Anh rể Lưu uống ngụm nước trà, đáp: “Anh đạp xe đến, hồi mới tới thấy chú với thím đã ra đồng cắt thân cây ngô rồi, nên anh tới đây thăm hỏi, anh còn tưởng em không có nhà nữa chứ.”

Triệu Văn Thao cười, nói: “Xe bị hỏng rồi, em còn chưa sửa nữa nên hôm nay sẽ không đi ra ngoài. Anh rể, anh tới đúng lúc ghê.”

Diệp Sở Sở đưa cậu nhóc Tiểu Bạch Dương cho cha của cậu nhóc, nói: “Anh dỗ nó đi, em đi chuẩn bị đồ ăn. Đợi tí nữa kêu cha mẹ tới đây ăn chung nha. Anh rể, hai người ngồi nói chuyện nhé."

Anh rể Lưu nói: “Sở Sở, không cần phiền phức quá đâu, có gì ăn nấy thôi.”

Diệp Sở Sở cười nói: "Không phiền, có sẵn cả."

Nói xong thì đi ra.

Tài Tài không chút lưu luyến đi theo Sở Sở.

Anh rể Lưu nhìn Tài Tài đi ra ngoài, cười hỏi: “Sao em nuôi khỉ thế? Trông nó rất thông minh và giống người.”

"Đừng nói nữa." Triệu Văn Thao vừa ôm con và dỗ, vừa nói lai lịch của Tài Tài: "Nó chỉ bằng lòng theo vợ em, nghe lời vợ em nói, nhưng nó cũng rất hiểu chuyện, không cần quan tâm. Anh rể, mọi người thu hoạch xong vụ mùa thu rồi hả?"

Anh rể Lưu nói: “Vừa thu xong hôm qua, hơn phân nửa là cây ngô, ngay cả thân cây cũng cắt mang về, gia đình anh cũng bới vài ngày, đã bới xong rồi."

Triệu Văn Thao hỏi: “Một mẫu đất có thể trồng được bao nhiêu?”

Anh rể Lưu nói: "Năm nay đầu năm rất tốt, một mẫu đất chừng năm trăm cân, không có vấn đề gì."

Triệu Văn Thao cười: "Anh rể, anh không có dùng phân hóa học chứ?"

Anh rể Lưu lắc đầu: “Không có, món đồ đó đắc quá, anh không mua nổi.”

Triệu Văn Thao nói: “Em đã nói mà, nếu không một mẫu đất có thể sẽ không chỉ có chừng ấy.”

Anh rể Lưu sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Văn Thao cũng trồng cây ngô, hỏi: "Em dùng phân hóa học hả? Một mẫu đất thu được bao nhiêu?"

Triệu Văn Thao cười nói: "Em đã thu xong rồi, đều chồng chất đầy tại Tây viện, đó là cây ngô của mười hai mẫu, đợi tí nữa anh xem là biết."

Tính tình anh rể Lưu cũng thuộc dạng nôn nóng: “Đợi chờ gì nữa, bây giờ dắt anh đi xem xem!”

Có gì đâu mà không được?

Triệu Văn Thao ôm con trai và dẫn theo anh rể Lưu đi Tây viện xem cây ngô. Lúc anh rể Lưu nhìn thấy trong sân nhỏ là một đống lớn cây ngô vàng rực liền sợ ngây người. Nhiều dữ vậy!

Triệu Văn Thao cười nói: “Anh rể, anh thấy cái này có bao nhiêu?”

Anh rể Lưu sững sờ lắc đầu: “Không nhìn ra.”

Triệu Văn Thao nói: “Em cũng chưa cân, nhưng em nhắm chừng chắc khoảng hơn mười nghìn cân. Cho dù cân bằng cần cẩu thì cũng phải nghìn cân.”

Anh rể bị chữ “ngàn” này kích thích.

Nghìn cân đó! Đây không phải là một con số nhỏ, một cân ngô bây giờ đã bảy xu rồi, cái này tới hơn vài trăm đó!

Nhưng mà cái này tới một ngàn cân sao?

Anh rể cảm thấy hơi chút phóng đại rồi, đương nhiên lời này khó mà nói.

Anh rể Lưu hỏi: “Em tính xử lý thế nào, sao em trồng được nhiều lương thực vậy được?”. Hỏi xong, anh ta cũng lập tức nghĩ tới: “Em bón phân hóa học hả?”

Triệu Văn Thao cười nói: "Anh rể, anh đã đoán đúng, tôi bón phân hóa học, cái món đồ này thật lợi hại. Anh xem cái thân cây kìa, to quá chừng, còn hạt bắp cũng lớn hơn một khúc so với loại không bón phân hóa học, đầu hạt cũng không bị quắt lại nữa."