Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 195: Không đâu vào đâu




Triệu Văn Thao nói tiếp: “Thỏ cũng là tiền nha, hơn nữa mượn thỏ còn hơn mượn tiền, mượn tiền mua lợn nái rồi sinh con thì cần rất nhiều thời gian, thỏ thì không giống như thế, hơn nửa năm là có thể thu được một lứa, đến lúc đó nếu vẫn muốn nuôi lợn thì lấy chỗ tiền đó mua lợn con cũng được.”

“Vậy anh dự định cho mượn bao nhiêu con thỏ?” Diệp Sở Sở hỏi.

Triệu Văn Thao nói: “Vấn đề này thì cứ đợi anh ta đến rồi nói, nếu anh ta không đến thì bỏ đi.”

Diệp Sở Sở hiểu rồi, Văn Thao nhà cô đồng ý giúp đỡ, chỉ là không dùng tiền để giúp mà là dùng thỏ để giúp, hơn nữa chồng chị cả còn phải đích thân đến thì mới giúp, bác hai không tính.

Diệp Sở Sở gật gật đầu, nói: “Vừa hay xem thử chồng chị cả là người như thế nào, có phải thực sự muốn trải qua cuộc sống tốt không.”

Triệu Văn Thao nói: “Đại đường tỷ kết hôn sớm nhất, anh không hề có ấn tượng gì với chồng chị cả hết, còn đi tù nhiều năm như vậy, không tìm hiểu cho kĩ thì giúp đỡ thế nào? Tiền của nhà chúng ta cũng không phải do gió to thổi đến.”

“Vậy em sẽ nói với bác hai như vậy, bảo chồng chị cả tự mình đến.” Diệp Sở Sở nói.

“Ngày mai đi, gọi bác hai qua đây ăn cơm, để anh nói với bác ấy, vừa đúng lúc anh đã thuê vài người gặt chỗ ngô đó rồi chuyển về, buổi trưa chuẩn bị cho họ một bữa cơm, tập trung ăn ở nhà.” Triệu Văn Thao nói.

Triệu Văn Thao quả thực không thể kiên nhẫn chuyển từng chuyến ngô một, quan trọng hơn là kinh nghiệm của hắn có hạn, chạy đi chạy lại để buôn bán cả một ngày trời cũng không còn sức để xuống ruộng làm việc nữa.

“Mọi người đều rất bận, có thời gian giúp chúng ta không?” Diệp Sở Sở nói.

“Chỉ cần tiền đến tay thì sao không có thời gian được? Khoảng mười mẫu đất, tìm mấy gã lớn nhỏ đến làm một ngày là xong.” Triệu Văn Thao cười nói.

“Hay là anh bảo bọn họ trực tiếp gặt mang về đi, ở nhà em tự lột ngô ra.” Diệp Sở Sở nói.

Triệu Văn Thao đã nhìn thấy đống ngô được lột sạch sẽ ở sân phía Tây, biết chắc chắn là do vợ mình làm, cũng biết vợ mình là một người biết cách kiếm sống, không thể nhìn mà không quan tâm.

“Em đừng lột, kêu Tài Tài lột ấy.” Triệu Văn Thao giơ tay vuốt ve khỉ nhỏ đang liếm cục đường.

Diệp Sở Sở bị chọc cười rồi.

Ngày hôm sau, Triệu Văn Thao triệu tập năm sáu tên tiểu tử trong thôn đến để giúp thu hoạch ngô, sau đó đến nhà họ Diệp nhờ anh vợ đến canh giữ, trong nhà thì làm phiền mẹ vất vả qua đó làm một bữa cơm, sau đó mới chạy đi buôn bán.

Lần này hắn không đi xa, đến trưa thì vội vàng về nhà ăn cơm.

“Em vẫn chưa nói chuyện cho mượn thỏ với bác hai, em chỉ bảo gọi chồng chị cả qua đây một chuyến, nhiều năm không gặp như vậy rồi, cũng nên đến nhà xem sao.” Diệp Sở Sở nói với Triệu Văn Thao.

“Vẫn là vợ anh hiểu chuyện!” Triệu Văn Thao khen ngợi một câu.

Diệp Sở Sở cười nói: “Bác hai cũng rất vui vẻ, nói là quay về rồi sẽ gọi chồng chị cả đến, bác ấy cũng nghe sai ý của em rồi.”

Bác hai đang bận rộn ở một bên nhìn thấy Triệu Văn Thao thân mật đón tiếp thì nói: “Văn Thao à, cuối cùng cũng nhìn thấy con rồi, ai da, đã lớn lên thành một chàng trai như vậy rồi, sau khi làm cha là khác liền!”

Triệu Văn Thao không nói nên lời, như thể dường như mười mấy năm rồi không gặp nhau.

“Bác hai, cháu đúng là nhớ bác chết rồi!” Rất nhanh Triệu Văn Thao đã đáp lại với vẻ cười đùa cợt nhả.

“Văn Thao nói chuyện vẫn là không đâu vào đâu như thế!” Bác hai cười trách mắng.

“Bác hai, nói nhớ bác sao gọi là không đâu vào đâu chứ.” Triệu Văn Thao vẫn cười nói: “Bác hai, lần này đến thì cứ ở lại vài ngày đi, đợi cháu bận rộn xong rồi sẽ đưa bác về.”

“Vậy thì không được, trong nhà nhiều việc lắm, bây giờ đang là mùa thu hoạch mà!” Bác hai vội vàng nói.

“Bận như vậy mà bác vẫn còn đến, vừa nhìn đã biết là bác hai nói dối rồi!” Triệu Văn Thao cười nói.

“Không phải là vì bác hai có việc sao, không có việc gì thì bác cũng không đến.” Bác hai nói.

“Bác hai, bác nói vậy là có ý gì, không có việc gì thì không quay về nữa, bác không coi nơi này là nhà nữa à?” Triệu Văn Thao buồn cười nói.

Mẹ Triệu đuổi hắn đi chỗ khác: “Mau đi lấy rượu đi, mọi người đều đang đợi đó!”

“Bác hai, cháu đi tiếp khách trước đã nhé, bác cứ ăn uống no nê đi rồi lát nữa chúng ta lại nói chuyện.” Triệu Văn Thao nói.

“Con cứ đi bận việc đi.” Bác hai nói rồi bảo mẹ Triệu: “Mấy ngày tháng này tôi không gặp thằng bé Văn Thao, sao nó lại biến thành càng láu cá hơn vậy chứ?”

“Có con cái cả rồi, sao có thể giống một thằng nhóc nữa chứ!” Mẹ Triệu nói.

Bác hai cười nói: “Như vậy cũng khá tốt, như vậy cũng khá tốt.”

Người nhiều thì sức lực lớn, sau một ngày, toàn bộ ngô trên mười mẫu đất đều đã được gặt xong, kéo về một nửa.

Nửa còn lại thì để hôm sau Thôi Đại và Mạnh Đại kéo về, tính cả tiền công và đồ ăn thức uống thì tổng cộng chưa đến mười đồng.

Triệu Văn Thao cảm thấy rất có lợi.

Bởi vì hai ngày nay hắn lái xe ra ngoài đã kiếm được hơn mười đồng, hơn nữa còn không mệt như vậy, làm việc nông quả thực mệt chết người rồi.

Đây chính là lí do hắn không liên quan đến một chút nào.

Sau khi làm xong công việc này thì công việc sau đó là lột vỏ ngô.

Triệu Văn Thao gọi vài đứa cháu trai cháu gái đến rồi nói: “Sau khi tan học, mấy đứa qua đây giúp chú lột vỏ ngô, chú sẽ cho mỗi đứa một viên đường và một cái bút chì. Có đồng ý không?”

Đồ ăn vặt của mấy đứa trẻ thời bấy giờ là dưa muối, hạt dưa rang, hoặc là hạt ngô rang.

Đường viên cũng phải đến năm mới mới được ăn, huống hồ còn có cả bút chì mới.

Vì thế vừa nghe xong bọn nhóc đã rất vui mừng, từng đứa tranh nhau tan học xong sẽ qua giúp lột vỏ ngô.

Triệu Văn Thao cười híp mắt nói: “Ngoài ra, chú còn kiến nghị là mấy đứa có thể gọi thêm những đứa trẻ khác trong thôn đến, chỗ này của chú còn có cả hạt đậu đường, lột được vỏ của một bắp ngô thì cho một hạt đậu đường.”

Tìm trẻ con giúp làm việc thì không thể chê nhiều được, càng làm nhiều thì càng là đến nay, trước đây khi còn nhỏ hắn cũng bị người lớn dụ làm việc giúp như vậy.

Tất nhiên đó là làm không công, nhưng hắn thì không như vậy.

Đôi mắt của mấy đứa trẻ đều sáng lên.

“Chú sáu, còn chúng cháu thì sao? có được hạt đậu đường không?” Nhị Nha hỏi.

“Có chứ, mấy đứa trẻ mà các cháu gọi đến, ai lột được nhiều thì ngoài đường viên, các cháu còn được nhiều hơn một hạt đậu đường nữa!” Triệu Văn Thao gật đầu nói.

“Oa, quá tốt rồi!” Tam Nha vui vẻ nhảy cẫng lên.

“Còn nữa!” Triệu Văn Thao lại cao giọng nói: “Đến lúc đó Tài Tài cũng sẽ tham gia nữa!”

“Tài Tài cũng sẽ lột vỏ ngô cùng chúng cháu sao?” Ánh mắt của Mã Đản phát sáng.

“Chú sáu không lừa chúng cháu đó chứ?” Thiết Đản nói.

“Lừa các cháu làm gì.” Triệu Văn Thao nói: “Tài Tài cũng phải nuôi sống bản thân chứ, nó đương nhiên cũng phải làm việc.”

“Quá tốt rồi! Cháu muốn ở cùng với Tài Tài!” Lư Đản lập tức nói.

“Cháu cũng muốn ở cùng với Tài Tài!” Thiết Đản cũng nói.

“Cháu mới được ở cùng với Tài Tài!” Mã Đản vội vàng nói.

Mấy đứa trẻ này vẫn luôn muốn đến gần khỉ nhỏ, lần này nghe thấy khỉ nhỏ cũng lột vỏ ngô với chúng thì không khác gì được chơi trò chơi với minh tinh, kiểu kích động đó không cần nhắc đến nữa.

“Mấy đứa đừng tranh nhau nữa, Tài Tài sẽ ở cùng với thím sáu của mấy đứa.” Triệu Văn Thao bình tĩnh nói.

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn có thể nhìn khỉ con ở khoảng cách gần là bọn trẻ vẫn đồng ý.

“Chú sẽ đưa đường viên và đậu đường cho thím sau của mấy đứa, đến lúc đó thím sẽ phát cho mấy đứa. Trước tiên cứ thế đã, khi nào lột vỏ ngô xong thì khi ấy nhận thưởng, thím sáu của mấy đứa sẽ ghi ra cho mấy đứa.” Cuối cùng Triệu Văn Thao nói.