Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 194: Mượn tiền




Diệp Sở Sở nói: “Anh ấy chuyển bắp cải đi bán rồi.”

“Là đi bán à, bác đã nói rồi, chuyện này sớm không sớm muộn không muộn, tặng bắp cải cái gì, thì ra là đi bán, đó mới là chuyện chính!” Bác hai gật đầu nói.

Diệp Sở Sở lấy một ít trái cây mời bác hai, chỗ này đều là do Mạnh Đại tặng, chỉ là thời gian dài nên đã hơi bở.

Bác hai lớn tuổi rồi, mới ăn một quả đã ăn không nổi nữa.

“Sở Sở à, lần này bác hai đến là vì có chuyện muốn nhờ các con.” Bác hai ăn một miếng trái cây rồi lại uống một ngụm nước đường, lúc này mới ngập ngừng nói.

“Bác hai, có chuyện gì thì bác nói đi, có thể giúp đỡ được thì tụi cháu nhất định sẽ giúp đỡ.” Diệp Sở Sở cũng tiếp lời.

Chuyện này ngược lại không phải là cô ôm việc vào người.

Chỉ là Đường đại cô tỷ đã tự mình chống đỡ nhiều năm như vậy, mấy việc mà cô đủ sức cáng đáng được, có thể giúp được thì giúp một tay, không phải nói mọi người đều là người thân trong nhà sao?

Tuổi tác lớn rồi thì trước khi nói chuyện chính đều thích nói đông nói tây.

Bác hai nói rằng mấy năm trở lại đây sống không dễ dàng, thao thao kể khổ đến mức cổ họng khát khô, nhưng vẫn còn chưa nhắc đến chuyện chính.

Diệp Sở Sở lại rót thêm một cốc nước, Bác hai uống một ngụm nhuận họng, có lẽ là cảm thấy mệt rồi nên lúc này mới không phí lời nữa mà nói về mục đích đến.

“Sở Sở à, lần này bác đến là vì muốn mượn Văn Thao ít tiền cho chị cả của con.” Bác hai vừa ngại ngùng vừa do dự nói.

Trước khi đến bà không hề biết bây giờ nhà họ Triệu đã phát triển như vậy, nhưng đến thì cũng đã đến rồi, trong nhà cũng thực sự cần tiền nên cuối cùng bà vẫn phải mở miệng.

Diệp Sở Sở cũng không hề kinh ngạc, người thân có việc thì cơ bản đều là mượn tiền.

“Bác hai, chị cả mượn tiền để làm gì?” Diệp Sở Sở hỏi.

“Không phải là vì chia ruộng đất sao, có quản cũng không nghiêm túc như thế, chồng chị cả của cháu cũng ra tù rồi, chị cả của cháu muốn mua một con lợn nái già, đẻ ra lợn con rồi đem đi bán, đất ở bên đó của bọn nó không tốt, trồng ngô còn được, chứ không trồng mấy loại cây khác, vừa hay trồng được ngô để cho lợn ăn.” Bác hai nói.

Diệp Sở Sở cảm thấy đây là chuyện tốt, chỉ là nhớ đến chồng của chị cả vì đánh bạc mà bị đi tù, mượn tiền mua lợn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu là mượn đi đánh bạc thì thà rằng không cho mượn còn hơn.

“Bác hai, bác cũng biết là tụi con vì xây căn nhà này mà đã nợ không ít tiền bên ngoài, bây giờ đang trong thời gian thu lương thực như thế này, Văn Thao vẫn còn phải gấp rút đi mượn tiền để trả chỗ nợ lớn đó, không có cả thời gian thu lương thực. Cái chuyện mà bác nói này, đợi Văn Thao quay về rồi con sẽ hỏi anh ấy.” Diệp Sở Sở nhìn bác hai rồi nói.

Mặc dù vẫn chưa đồng ý, nhưng bác hai vẫn rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Sở Sở.

“Con nói đúng, chuyện này cứ đợi Văn Thao về rồi xem sao, thực ra bác hai biết cuộc sống của mấy đứa không dễ dàng, nhưng chuyện này cũng vì không còn cách nào khác nên mới phải mở miệng." Bác hai thở dài, lại nói về chuyện của thế hệ cũ, vân vân mây mây.

Không bao lâu sau thì mẹ Triệu đến tìm bác hai.

"Tôi biết ngay là bà ở đây mà." Mẹ Triệu nói.

Bác hai cười rồi nói: "Tôi vẫn là mới gặp được Sở Sở từ hồi Văn Thao kết hôn, lần này dù thế nào cũng phải đến gặp xem sao."

"Bà cũng không phải là đi ngay, qua hai ngày rồi tới cũng được." Mẹ Triệu nói.

"Vậy thì không được, ngô trong nhà cũng hỏng hết rồi, ngày mai ngày kia là tôi phải về rồi." Bác hai vội vàng nói.

"Bà vội vàng quay về thế để làm gì, lúc trước bà không quay về là bởi vì lo cho chị cả của nó, bây giờ chồng chị cả của nó quay về rồi, bà còn gì mà không yên tâm nữa? Ở thêm vài ngày đi, cũng không cần bà xuống ruộng làm việc đâu, tôi làm cho bà vài món ngon." Mẹ Triệu cười nói.

Diệp Sở Sở cũng cười nói: "Đúng vậy, bác hai, có thời gian thì bác có thể giúp con chăm em bé."

"Đúng rồi, có thời gian thì giúp Sở Sở chăm em bé, còn có cả đứa bé của vợ lão Tứ nữa." Mẹ Triệu nói.

"Ầy, vậy thì không được, bên nhà tôi vẫn còn một đống chuyện lộn xộn kìa!" Bác hai vội vàng nói.

"Bà thì có thể có việc gì, con cái đều lớn như vậy rồi, cũng không cần bà quản nữa."

"Vậy còn không bằng thêm một đứa nữa, đứa con này không được." Bác hai nói.

"Đó là chuyện của sau này, không phải là vẫn còn chưa sinh ra sao. Đi thôi, cơm đã nấu xong xuôi rồi, quay về ăn cơm thôi." Mẹ Triệu nói.

"Sở Sở thì sao, không qua đó ăn cơm sao?" Bác hai đứng dậy nói.

"Con đợi Văn Thao quay về đã, phỏng chừng anh ấy cũng sắp về rồi." Diệp Sở Sở cười nói: "Cả ngày ở nhà đợi Văn Thao, sau đó gọi bác hai qua ăn một bữa cơm."

Đây là lễ nghĩa của người dưới quê, trong nhà có người thân đến thăm, nếu như chia ra ở riêng thì phải mời người thân này đến nhà ăn bữa cơm, giống như ở trong thành phố có người thân hoặc bạn bè tới thăm thì đi nhà hàng ăn một bữa cơm, ở dưới quê không có nhà hàng nên chỉ có thể ăn ở nhà.

Trên đường bác hai quay về cùng mẹ Triệu đã không ngớt lời khen ngợi Diệp Sở Sở.

"Đứa nhỏ Sở Sở này tốt thật đó, xem thử xem nó chăm sóc cho con cái chu đáo đến mức nào? Tôi thấy nó giống như tiên đồng trong bức tranh ngày Tết ấy, quả thực là khiến người khác yêu thích. Cách nói chuyện cũng tốt, từ tốn chậm rãi nhẹ nhàng ôn hòa, tên tiểu tử Văn Thao này tìm đâu ra cô vợ tốt như vậy chứ?" Bác hai khen ngợi.

Mẹ Triệu cười nói: "Sở Sở ngoan lắm, cũng rất hiếu thảo, ăn được món gì ngon thì đều sẽ cho chúng tôi một bát."

"Tôi đã nói mà, ban đầu khi tụi nó kết hôn, tôi đã nói với bà là đứa con dâu này không tồi, nhìn vào đôi mắt đó xem, linh hồn đó!" Cũng không biết bác hai khen ánh mắt và hiếu thảo thì có liên quan gì đến nhau.

Sau khi bác hai rời đi cùng mẹ Triệu chưa bao lâu thì Triệu Văn Thao đã lái xe về.

"Vợ, anh vắng nhà cả một ngày rồi, em có nhớ anh không?" Triệu Văn Thao cười nói với vợ.

Diệp Sở Sở cười rồi liếc hắn một cái, đi chuẩn bị nước để hắn lau mặt và rửa tay, lúc này mới nói: "Bác hai quay về rồi, vừa mới rời đi."

Triệu Văn Thao vừa lau mặt của nói: "Anh nhớ lần trước bác ấy quay về vẫn là lúc chúng ta kết hôn."

"Đúng vậy, bác hai nói rằng, lần này bác ấy quay về cũng là bởi vì chồng của chị cả ra tù rồi." Diệp Sở Sở nói.

"Ra tù rồi? Cũng phải mười năm rồi ấy nhỉ?" Sau khi lau xong mặt, Triệu Văn Thao giặt lại khăn lông, vắt lên trên dây thừng rồi qua ôm Tiểu Bạch Dương: "Con trai, có nhớ cha không nào? Hôm nay cha ra ngoài là để kiếm tiền nuôi nhà mình đó."

Diệp Sở Sở nói: "Bác hai nói là mười năm rồi, lần này bác ấy đến là để mượn tiền, nói là chồng chị cả mua lợn nái già để sinh lợn con rồi đem đi bán."

"Như vậy khá tốt đó, bây giờ lợn con rất đáng tiền đó." Triệu Văn Thao vừa chọc cười Tiểu Bạch Dương vừa nói.

"Làm chuyện đứng đắn đương nhiên là tốt, nhưng chỉ sợ chồng chị cả lại đi đánh bạc thôi." Diệp Sở Sở nói rồi bắt đầu nấu cơm.

"Muốn mượn bao nhiêu?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Vẫn chưa nói." Diệp Sở Sở nói.

Vẫn chưa nói muốn mượn bao nhiêu, nhưng Diệp Sở Sở cảm thấy nhất định con số sẽ không nhỏ.

Có thể cần đến khoảng một hai trăm đồng, tiền nuôi lợn không nhỏ.

Nhưng trong nhà hết tiền rồi, Triệu Văn Thao kiếm được nhiều thì tiêu càng nhiều, tiền xây nhà vẫn còn chưa trả xong, mấy món đồ cấp điện cũng tốn không ít tiền, làm gì còn tiền để cho mượn nữa?

Chỉ là không thể không cho người ta chút mặt mũi nào.

Nhưng Triệu Văn Thao lại không hề lo chuyện này, trêu chọc Tiểu Bạch Dương rồi cười nói: "Mượn tiền gì chứ, anh vẫn còn chưa có tiền, nhà chúng ta đã nợ bao nhiêu tiền rồi, không có tiền để cho mượn đâu, muốn mượn thì mượn thỏ đi."

Mượn thỏ?

Diệp Sở Sở nghe vậy liền phản ứng lại, nhìn Văn Thao nhà mình rồi cảm thấy có chút buồn cười.

Đầu óc của người này sao có thể suy nghĩ nhanh như vậy chứ.