Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 174: Chị tư chuyển dạ




"Anh tư, làm sao thế ạ?" Triệu Văn Thao thấy dáng vẻ sốt ruột lật đật của anh tư mình thì chẳng hiểu mô tê ra làm sao.

"Chị tư em, chị tư em sắp sinh rồi. Em có thể dùng xe của em đưa cô ấy lên huyện không?" Anh tư vừa vội vừa thở gấp, nói cũng không lưu loát được.

Sinh con là chuyện lớn, Triệu Văn Thao không hề lừng khừng chút nào, không nói hai lời đã xoay người muốn đi đánh lửa cho xe.

"Anh tư, mau lên xe!" Triệu Văn Thao nói rồi lại bảo với vợ hắn: "Vợ ơi, em trở về nhà nghỉ ngơi đi, chị tư sắp sinh rồi, anh đưa chị ấy đến huyện trước đã.”

Diệp Sở Sở dặn dò: "Các anh đều là đàn ông, có rất nhiều chỗ không giúp được, mà các anh cũng không hiểu. Hãy đi gọi mẹ ấy, gọi cả bác Dương nữa!"

Bên người có hai người lão luyện cũng ổn định hơn.

"Anh biết rồi!" Triệu Văn Thao lái xe kéo anh tư đi tới căn nhà cũ.

Chị tư đang đau đến mức đầu đầy mồ hôi, anh tư đỡ chị ta lên xe.

Triệu Văn Thao nhìn như vậy thì không khỏi nói: "Chị tư đã như vậy rồi, sao anh tư không bảo em đưa chị ấy đến bệnh viện sớm hơn?"

"Lúc này mới phát tác mà.” Anh tư nói: "Mới vừa về từ ngoài ruộng đã thế này rồi!"

Chị tư đau đến mức không để ý tới việc oán trách nữa, nhưng vẫn nghĩ, chị ta đúng là một kẻ có số cực khổ. Nếu như chị ta có thể ở nhà nhàn rỗi như thím sáu thì chị ta cũng có thể cảm nhận được cơ thể khó chịu sớm hơn.

Chị ta làm việc đến mức không lo lắng tới thân thể của chính mình!

Triệu Văn Thao chở hai vợ chồng họ, lại lái xe tìm được bà Dương và mẹ Triệu, cùng đỡ lên xe rồi chạy về phía huyện.

"Giờ đến huyện còn kịp không?" Mẹ Triệu thấy vợ thằng tư bị dày vò kịch liệt thì lo lắng nói.

Bà Dương kiểm tra chị tư rồi nói rằng: "Hình như không đến huyện kịp đâu. Nó đã sinh hai đứa bé rồi, giờ phát tác rất nhanh, hay là đến sở vệ sinh trên trấn đi, chỗ đó gần hơn.”

Triệu Văn Thao bèn hỏi hai vợ chồng nhà người ta, nói: "Anh tư chị tư, rốt cuộc hai người đi đâu?" Hắn không thể làm chủ việc này được.

"Anh, anh không biết!" Anh tư hoảng hồn.

"Không nhanh như vậy đâu, bây giờ chị mới bắt đầu thôi, hơn nữa đây là con trai của chị, chị phải đến bệnh viện huyện, nhất định phải đến bệnh viện huyện!" Chị tư lên tiếng, con trai của chị ta nhất định phải sinh ở bệnh viện huyện!

Hơn nữa trong thời gian mang thai lần này, tâm trạng của chị tư cũng phập phồng, nghe thấy không ít chuyện khó sinh. Vì con trai, chị ta nhất định phải ngăn chặn khả năng này cho nên nhất định phải đến bệnh viện tốt nhất!

Triệu Văn Thao nói: "Được, mọi người hãy ôm lấy chị ấy, đường này xóc nảy lắm.” Nói xong thì lái xe chạy về phía huyện.

Bởi vì khi xuất phát đã không còn sớm nữa, chưa đến huyện mà mặt trời đã ngả về tây rồi.

Vào bệnh viện, người được đưa thẳng vào phòng sinh.

Chị tư giằng co hơn một giờ mà vẫn chưa sinh được con. Bác sĩ nói chưa chắc đêm nay có thể sinh được, việc này đã dọa hai bà già.

"Không phải là khó sinh đấy chứ? Tôi thấy hình như là sắp sinh cơ mà.” Bà Dương có kinh nghiệm dày dặn, không nhịn được mà nói.

Sắc mặt anh tư trắng bệch, mặc dù ngày thường vợ mình rất lắm chuyện nhưng suy cho cùng thì đây cũng là vợ anh ta, là mẹ của Tam Nha Tứ Nha. Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Mẹ Triệu cũng không nhịn được mà thấp thỏm, trong lòng cũng không chắc chắn. Phụ nữ sinh con chính là qua Quỷ Môn quan, bất kể đã sinh mấy lần đều giống nhau, nhưng bà không thể biểu hiện ra ngoài.

"Không đâu, nó đã sinh hai lần rồi, sao còn có thể khó sinh?" Mẹ Triệu ổn định tâm trạng của mọi người.

Triệu Văn Thao thấy bọn họ ở đó tự hù dọa mình thì nói: "Hỏi thử bác sĩ chẳng phải sẽ biết ư?"

Chỉ là bác sĩ cũng không nói được gì, chỉ nói bây giờ vẫn chưa nhìn ra.

Triệu Văn Thao trông thấy thái độ đó thì nhíu mày lại, nghĩ lúc vợ sinh thì nhất định phải đến thành phố, bác sĩ trong huyện này không đáng tin cậy cho lắm.

Trên đường đi tới, chị tư không ngừng kêu đau, đau rất kịch liệt nhưng bây giờ tới đây rồi lại không đau nữa, nhưng vẫn còn từng cơn một.

Song vẫn mãi chưa sinh.

Với tình huống này thì đương nhiên không thể xuất viện. May mà lúc này bệnh viện không có bao nhiêu bệnh nhân, có giường trống, mọi người có thể chịu được một đêm.

Triệu Văn Thao đi báo tin cho chị cả Triệu và chị năm Triệu.

Chị cả Triệu và chị năm Triệu đều đưa cơm tối tới.

Thấy chị tư còn đang lăn qua lăn lại ở đó, chị cả Triệu nói: "Vợ cậu tư ăn một chút gì đi, đợi lát nữa lúc sinh mới có sức lực.”

Chị tư bị hành hạ trông đến tội nghiệp nhưng mắt lại rất sáng, có lý lẽ của riêng mình, nói: "Con trai thì mới hao tổn tinh thần đấy! Em sinh Tam Nha Tứ Nha chưa từng như vậy, sinh hai đứa chúng nó mà cứ như thể đẻ một quả trứng vậy, nào có dằn vặt như thế!"

Người ở chỗ này: "..."

Có điều bây giờ chị ta là lớn nhất, ai bảo chị ta sắp sinh con chứ.

Cho dù là chị năm Triệu cũng hùa theo, nói: "Chị tư nói phải, con trai mới hao tổn tinh thần. Em nấu một một bát mì gà, chị mau ăn đi, ăn xong đợi lát nữa phải sinh mới có sức lực!"

Chị tư quả thật cũng hơi đói bụng, không nói hai lời đã ăn mì gà, ngay cả nước canh gà cũng không chừa lại chút nào, ăn vô cùng khỏe.

"Đúng, nên như vậy, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, như vậy mới có sức lực sinh con.” Bà Dương ăn bánh bao mà chị cả Triệu hấp chín rồi mang tới, nói.

Mẹ Triệu nhìn chị ta khỏe mạnh như thế cũng tương đối hài lòng, nói: "Đủ chưa? Bánh bao này cũng ngon lắm, con ăn thêm chút nhé?"

Chị tư cảm động, kéo tay mẹ chồng và nói: "Mẹ ơi, con nhất định sẽ sinh một đứa cháu trai cho mẹ!"

Mẹ Triệu thấy chấp niệm của chị ta đã đến nước này rồi, trong lòng cũng có phần đồng cảm, nhẹ giọng nói: "Vợ thằng tư à, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, con sinh con bình an là được rồi.”

Đều là đàn bà, mẹ Triệu vẫn rất thuận lợi ở trong chuyện sinh con đẻ cái này.

Chị cả Triệu là con gái, tiếp theo cả ba đứa đều là con trai, sau lại có chị năm Triệu, sau đó còn có Triệu Văn Thao. Bốn anh con trai hai cô con gái, thật sự là vô cùng phù hợp.

Cho nên mẹ Triệu không có sự phiền não trên phương diện này, nhưng hai đứa trước nhà thằng tư đều là con gái, đứa thứ ba này thật sự phải liều mạng rồi.

Nếu lần này là con trai thì sẽ không có vấn đề gì nhưng nếu là con gái thì đoán chừng vợ thằng tư sẽ đau lòng chết mất.

Cầu trời phù hộ lần này phải là một đứa cháu trai, tác thành cho tâm nguyện của vợ thằng tư.

Chị cả Triệu ở lại nói chuyện với chị tư.

Chị năm Triệu thì đỡ mẹ mình qua phòng sát vách nghỉ ngơi một lúc. Chị năm Triệu cũng nhìn ra được, bèn nói rằng: "Mẹ ơi, nếu lần này mà chị tư vẫn sinh con gái vậy thì phải làm sao đây?"

Mẹ Triệu nói: "Con đừng có nói lời này ở trước mặt nó.”

"Con không nói ở trước mặt chị ấy đâu. Chỉ là con không rõ, không phải con gái rất tốt sao? Hoài Nhân rất thương yêu Nhu Nhu, con hỏi anh ấy nếu sau này vẫn sinh ra một đứa con gái nữa thì phải làm sao, anh ấy nói anh ấy sẽ tích góp của hồi môn cho, còn nói sinh thêm một đứa nữa rồi sẽ không để con sinh thêm.” Chị năm Triệu nói.

Tuy mẹ Triệu thoả mãn với cách nói của con rể nhưng vẫn liếc một cái, nói: "Mẹ không yêu cầu con những chuyện khác, nhưng con và Hoài Nhân nhất định phải có một đứa con trai, có một người kế thừa hộ khẩu. Nếu không người ta đều sẽ nói Hoài Nhân là một kẻ vô hậu. Bây giờ con đã có bầu chưa?"

Đoạn nhìn bụng của con gái.

Chị năm Triệu nói: "Vẫn chưa có ạ.”