Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 166: Mở trường nuôi thỏ để nối điện




Bí thư trừng mắt: “Cậu không phải giở trò bịp bợm dối trá? Thế chẳng lẽ cậu lại thật sự muốn nuôi tới mấy ngàn con thỏ liền ư?”

Triệu Văn Thao cười nói: “Bí thư, tôi thật sự là dự định tính toán muốn mở rộng quy mô một chút, thỏ là loài sinh nhiều, đẻ cũng nhanh, lúc này mới chưa được bao lâu, con thỏ kia của tôi đã sinh nở liền mấy chục con rồi, còn chưa tính đến chỗ tôi đã bán đi đâu. Hai ngày nữa tôi còn muốn mua thêm một nhóm thỏ nữa, ít nhất sẽ mua thêm một ngàn con!”

Bí thư kinh ngạc: “Một ngàn con?”

“Đúng vậy!” - Triệu Văn Thao gật đầu.

“Cậu, cậu vẫn còn tiền để mua thêm sao?” - Bí thư hỏi, ông ta biết được cậu út nhà họ Triệu để xây cái nhà mới đã tốn không ít tiền, nghe nói toàn bộ tiền vốn bản thân bỏ ra rất nhỏ, còn lại số tiền kia tất cả đều là thiếu, thiếu một mông đầy nợ.

“Tôi không có tiền, nhưng tôi có thể nợ, trước chưa trả được tiền, sau vay bán được thỏ rồi lấy tiền trả cũng không khác biệt mấy.” - Triệu Văn Thao nói.

“Tôi sao thế nào cũng cảm thấy cậu làm như vậy không đáng tin cậy cho lắm? Cậu tính toán xem cậu tổng cộng là thiếu nợ hết bao nhiêu tiền?” - Bí thư nhìn nhìn hắn nói.

“Vẫn còn vốn liếng để làm ăn thì còn phải lo lắng xem thiếu bao nhiêu tiền hay sao? Chờ đến khi trường nuôi thỏ của tôi được xây dựng hoàn chỉnh, thiếu nợ bao nhiêu tiền tôi cũng có thể trả hết được.” - Triệu Văn Thao nói – “Bí thư à ngài suy nghĩ một chút, nuôi thỏ là dạng hồi vốn nhanh, tôi có thể nuôi, người trong thôn cũng có thể nuôi, tất cả mọi người chúng ta đều nuôi, giống như thôn Thái Bình cùng trồng rau có gì khác nhau đâu, chúng ta nuôi thỏ, đây là để lấy thịt, khẳng định so với rau xanh của bên kia đáng giá hơn nhiều, tiền vốn còn ít, thỏ thì chỉ cần cho nó ăn cỏ, có việc bận thì con cái chúng ta cũng có thể chăm sóc cho chúng được, rau xanh thì phải chăm bón trông coi vô cùng kĩ lưỡng, giàn giá cũng lớn, còn phải đốt than đá để sưởi ấm, việc nuôi thỏ này tốt hơn bao nhiêu, toàn bộ ổ liền có thể tiền sinh tiền, đến lúc đó nếu như được xây dựng xong xuôi, Bí thư ngài thử đi thông báo lên huyện xem, truyền bá hướng dẫn mọi người thoát nghèo để làm giàu đây sẽ chính là công trạng của ngài nha, về sau không chừng còn có thể dễ dàng thăng tiến, giống như một tấm gương sáng vì cuộc sống của nhân dân mà nỗ lực hết mình hoàn thành tốt công việc của một Bí thư, tuyệt đối sẽ không bị lu mờ!”

Bằng không nói thế nào mà ngàn xuyên vạn xuyên nịnh nọt như thế không xuôi cho được, Bí thư là người khôn khéo để hiểu rõ thấu tỏ tâm tư một người, nhưng cũng là không nhịn được trước công phu vuốt mông ngựa này của Triệu Văn Thao.

Sau một đoàn mông ngựa trước mặt lặng xuống, Bí thư rõ ràng nhìn được nhờ có sự anh minh thần võ của hắn dẫn đầu, toàn thôn quả thực đều có thể bộc phát sức mạnh thoát nghèo làm giàu ấy.

Đừng tưởng rằng ông ta không biết, Bí thư của thôn Thái Bình bên kia được không ít người khen, đều nói thôn Thái Bình sở dĩ lúc trước có thể phát triển, tiến xa đến như bây giờ, một bước tiếng lành đồn xa tận mười dặm tám hướng khắp làng trên xóm dưới, cũng là bởi vì Bí thư thôn Thái Bình là người hành động lí trí quyết đoán, có khí phách của người đầu não chỉ huy.

Bằng không thôn Thái Bình sẽ không thể nào phát triển nổi.

Người ta bên kia chỉ dựa vào mua bán rau xanh liền có được một cái mỹ danh “có khí phách có đầu óc”, mình bên này lại dựa vào mua bán con thỏ để lập nghiệp, đây cũng không phải là sự việc bất khả thi ấy chứ?

Vả lại sáu Triệu này nói cũng không sai.

Nuôi mấy con thỏ này so với trồng rau xanh quả thực phải bỏ ra ít công sức hơn, còn không chiếm dụng quá nhiều quỹ thời gian, khoảng thời gian ấy còn có thể tranh thủ xuống ruộng ra vườn mà làm việc, mấy đứa bé choai choai cũng có thể chăm sóc mà không gặp khó khăn mấy.

Nếu mà toàn thôn đều nuôi thỏ, quy mô sẽ thật đúng là không hề nhỏ đây…

“Trước tiên cậu nói cho tôi biết đã, thường thường bán thỏ cậu kiếm lời được bao nhiêu tiền? Chúng ta xem qua một chút giá cả lợi nhuận rồi lại nói.” - Bí thư vẫn là rất cẩn trọng chắc chắn.

Triệu Văn Thao cười cười, nói: “Vậy để tôi nói qua cho Bí thư nghe một chút, con thỏ kia của tôi chính là năm ngoái tìm được trong rừng liền đem về nuôi, lúc sau bỏ ra một chút tiền đánh một cái lồng sắt cho chúng, về những phần khác, trên cơ bản là không tốn tiền mấy, bọn chúng lớn rất nhanh, một ổ một ổ liền sinh liên tục, cho tới bây giở chỗ tôi chỉ còn lại mấy chục con, những con khác đều đã bán đi hết, trước sau cộng lại từng đợt một, được chừng trên dưới trăm đồng tiền.”

Bí thư sửng sốt một chút, không nghĩ tới lại thu được nhiều như vậy.

“Bí thư, nuôi thỏ là một miếng ăn hoàn toàn có thể giành được, nếu không làm được tôi cũng sẽ không giày vò lăn lộn lâu như vậy đúng chứ? Chúng ta hãy nối điện đi thôi!” - Triệu Văn Thao nói.

“Bên nhà máy điện mà không muốn làm thì chúng ta phải làm như thế nào?” - Bí thư đã nghĩ thông suốt, muốn đưa người trong thôn phát tài thì trước tiên phải có điện, nhưng nghĩ tới lần trước đi tới nhà máy điện hỏi thì lại bị cự tuyệt, liền có chút phiền muộn.

“Bí thư, lần này chúng ta phải làm một chút chuẩn bị, tôi sẽ đi hỏi mọi người trong thôn, nếu có ai có ý định nuôi thỏ thì chúng ta cùng đi, tranh thủ thuyết phục bên nhà máy điện!” - Triệu Văn Thao đã sớm nghĩ kỹ rồi, nói.

Bí thư nghĩ nghĩ, sau đó vỗ đùi làm ra quyết định: “Được! Buổi tối triển khai cuộc họp, hỏi mọi người một chút về kế hoạch hợp tác mở trường nuôi thỏ, thống nhất ý kiến rồi chúng ta lập tức đi đến nhà máy điện!”

Dựa vào cái gì thôn Thái Bình kia có thể mở cả một sạp hàng lớn như vậy mà bọn họ lại không thể? Chẳng lẽ là mình là Bí thư thôn mà lại kém hơn Bí thư nhà khác hay sao?

“Bí thư, ngài thật đúng là hành động quyết đoán, có ngài dẫn dắt, thôn chúng ta nhất định sẽ có thể có được một cuộc sống thật tốt!” - Triệu Văn Thao nói hết sức chân thành.

Bí thư biết rất rõ ràng thằng nhóc Triệu Văn Thao này chính là đang vuốt mông ngựa, nhưng ông ta cũng thật sự cao hứng, lời hay ý đẹp ai lại không thích nghe cơ chứ?

Huống chi ông ta cũng thật muốn trước khi mình về hưu vì người trong thôn làm chút chuyện gì đó, cái này tính là sau lúc lui về, cũng coi như là có thành tích để đem ra kể, lúc ngồi nói chuyện tiếng nói cũng có sức nặng!

Đến nỗi ở phía trước Triệu Văn Thao không ngừng lắc lư những lời kia, hướng lên trên động tay động chân linh tinh, ông ta còn không thèm để ý đến.

Triệu Văn Thao thấy vấn đề đã được giải quyết thỏa đáng, tâm tình cũng rất không tồi.

Hắn biết chuyện nối điện này nhất định phải thuyết phục từ người có quyền lực cao nhất.

Hắn chỉ là một thôn dân nho nhỏ, không có cách nào ra mặt chỉ đạo, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chỉ khi trường nuôi thỏ của mình phát triển, lúc này mới có thể nối điện, vậy thì liền xây dựng trường nuôi thỏ đi!

Trình bày xong chuyện nối điện, Triệu Văn Thao cũng không vội vàng mà đi.

Hắn cùng Bí thư một bên ăn dưa hấu một bên thương lượng làm sao để thuyết phục bên nhà máy điện, đem những gì nghe được từ Chu Mẫn thời điểm ăn tết nói ra cho ông ta, đều là những thứ liên quan tới phát triển kinh tế nông thôn, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, dốc lòng đem hết những danh từ, tân ngữ tiến bộ từng chuỗi từng chuỗi nói cho Bí thư nghe.

Bí thư cũng nhịn không được có chút nhiệt huyết dâng trào.

Buổi tối trong thôn tiếng thông báo từ loa lớn vang lên.

Bí thư lên tiếng, mọi đàn ông đàn bà già trẻ gái trai cơm nước xong xuôi đều phải đi tới đại đội triển khai họp, có chuyện trọng yếu phải nói.

Mọi người rất là bất mãn, bây giờ đang là lúc nào rồi?

Trời hè nóng bức như thế này, ban ngày hầu như là không làm được tí gì, ra ngoài thì như phơi thây, cũng chỉ có thể tranh thủ chiều tối nắng tắt xuống ruộng làm được một chút, tất cả mọi người đều mới từ dưới ruộng làm xong việc trở về nhà chưa lâu, thật vất vả mới cơm nước xong xuôi còn tưởng được nghỉ ngơi một chút, ai dè lại phải đi họp.

Có cái gì tốt mà phải họp chứ!

“Tôi biết tất cả mọi người đều đang rất mệt mỏi, thế nhưng việc này vô cùng quan trọng, là chuyện lớn có thể thay đổi toàn bộ thôn chúng ta!” - Bí thư nhìn quanh dáng vẻ mặt ủ mày chau ỉu xìu của mọi người, nói.

“Bí thư, đến cùng là có chuyện gì, buổi tối lúc này chính là thời gian tốt nhất để nghỉ lấy sức đi cày, buổi sáng ngày mai trời còn chưa sáng chúng tôi đã phải xuống ruộng rồi, giữa trưa quá nóng, không làm được chút gì đâu.” - Có người nói.

“Đúng vậy, Bí thư, chuyện gì cũng không có quan trọng được bằng hoa màu đâu đó?” - Những người khác cũng nhao nhao nói.

“Mọi người cứ bình tĩnh, nếu như thế thì thoát nghèo làm giàu có phải chuyện quan trọng hay không?” - Bí thư thấy mọi người không phối hợp như vậy, có chút tức giận nói – “Các người không phải đều muốn có chuyện tốt mau đến hay sao, bây giờ chuyện tốt cùng ngày lành đã tới, thế nào, lại không muốn nghe nữa đấy chứ hả!”

Tuy rằng mọi người đều muốn được làm giàu phát tài, nhưng cuộc họp này thông báo ra cứ như muốn đùa giỡn bọn họ vậy.

Hơn nữa năng lực của Bí thư có bao nhiêu trọng lượng bọn họ cũng đã rất rõ ràng, thực sự vô cùng bảo thủ, có thể làm ra chuyện gì giúp cho mọi người thoát nghèo đi lên được?

Cho nên mọi người cũng chỉ hừ hừ đáp ứng, không có chút điểm nhiệt tình nào.

“Chuyện là như thế này, Triệu Văn Thao, cậu út nhà họ Triệu, có trình bày với tôi rằng nuôi thỏ cần tiền vốn ít, còn kiếm được lời nhiều, cậu ấy muốn mở cửa một trường nuôi thỏ với ít nhất hơn một ngàn con thỏ, nếu ai có ý định nuôi có thể cùng chúng tôi nói chuyện, cùng giúp đỡ nhau phát triển, xây dựng và mở rộng quy mô chuồng nuôi, giống như thôn Thái Bình không khác biệt lắm, người ta trồng rau còn chúng ta nuôi con thỏ, nuôi được nhiều, chúng ta liền có thể đi đến chỗ nhà máy điện yêu cầu nối điện về thôn rồi. Nói cách khác, không lâu sau thôn chúng ta nếu phát triển tốt là có thể có điện về từng nhà để dùng rồi, mọi người có nghe rõ lời tôi nói hay không?” - Bí thư không lằng nhằng vô nghĩa nữa, trực tiếp thẳng thắn thuyết minh về chủ đề cuộc họp hôm nay.