Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 149: Đại vương gạt người Triệu Văn Thao




Gạt người thì thật không đến mức, nhưng mà có chút khuếch đại, nhưng có lợi nhuận là được.

“Đại vương nói dối” Triệu Văn Thao mặt không đỏ tim không đập, nói: "Nhà ở của tôi có thể lừa mọi người sao?"

"Vậy sao không thấy nhà cậu có nhiều thỏ thế?"

"Thỏ đực của tôi chỉ cần có chút trưởng thành là đã bán, hiện tại để lại cũng chỉ có thỏ mẹ, không thể để cho thỏ có họ hàng gần phối giống, tôi còn phải mua thêm những con thỏ đực về, như vậy có thể sinh thỏ con khỏe mạnh, còn có thể sinh nhiều. Nói thật, một lứa bán được mười đồng cũng có. Nếu mọi người nuôi ba con thỏ, một năm kiếm vài chục đồng không thành vấn đề!"

"Vài chục đồng!" Mọi người lại kinh ngạc hô lên thành tiếng.

Đầu năm nay, một năm có thể kiếm được mấy đồng tiền đã là không tồi rồi, đương nhiên không tính lương thực.

"Đúng vậy, ba con thỏ, trong nhà có trẻ con có thể chăm sóc, cũng không vướng bận công việc của mọi người!"

Mọi người bắt đầu nghị luận.

"Thực sự tốt như vậy sao?"

"Còn có thể giả được sao, nhà của sáu Triệu không phải bự lắm à?"

"Nhưng mà, chuyện tốt như vậy chuyện tại sao sáu Triệu nói cho chúng ta?"

"Này...... Ông quan tâm nhiều như vậy làm gì! Người ta làm chuyên tốt đấy!"

"Dễ dàng như vậy, vì sao không thấy người khác nuôi?" Có người lại đưa ra nghi ngờ.

Triệu Văn Thao kiên nhẫn nói: "Mọi người không biết nuôi thỏ có thể kiếm tiền như vậy, nếu như tôi không nói cho mọi người thì mọi người cũng không biết. Sao tôi lại biết được chuyện này? Tôi là thường xuyên đi lại ở bên ngoài mới biết được, hiện tại có mấy người đang làm ăn mua bán ở bên ngòai? Còn có nữa là, một khi đã nuôi thỏ, mọi người cũng phải tỉ mỉ, thỏ này không phải thả ra ngoài, mà là nhốt tại lồng sắt, nước, cỏ, không thể thiếu, còn có vấn đề nữa là vệ sinh, nếu làm không tốt thỏ sẽ sinh bệnh. Mọi người xem tôi, nếu không bán hiện tại đã sớm có vài trăm con, nhưng mà không được, nhiều thỏ như vậy, không có nơi rộng thì con thỏ chịu tội, cũng không thể béo tốt được, sinh con thỏ nhỏ sẽ chết, cho nên, thứ này không phải ai muốn nuôi cũng có thể nuôi, cần có cái sân rộng. Hơn nữa, chúng ta hiện tại nuôi ít, cũng không phải cả mấy ngàn mấy vạn con, cứ như tôi vậy là được, vừa nuôi vừa bán, bớt lo mà còn không ngừng có thu nhập."

"Một con thỏ con nuôi bao lâu có thể bán?"

Triệu Văn Thao vừa thấy hóa ra là an ba của hắn.

"Tầm bốn năm tháng." Triệu Văn Thao nói.

"Bốn năm tháng sao, vậy một năm cũng có thể bán được hai lứa." Anh ba Triệu chậc lưỡi nói.

"Anh ba, một năm bán hai lứa còn ít à?" Triệu Văn Thao có chút bất mãn, thế nào, đây là muốn phá đám hắn à?

Nào biết anh ba Triệu lập tức nói: "Tôi nuôi! Trước tôi sẽ nuôi bốn con thỏ, chú nói xem một thỏ đực, ba con thỏ mẹ có được không?"

Triệu Văn Thao kinh sợ, đây là anh ba hắn sao? Ở trong ấn tượng hắn, anh ba khôn khéo, chuyện gì cũng lên kế hoạch kĩ càng, không suy nghĩ đến đầu bù tóc rối thì sẽ không quyết định, lần này sao lại quyết đoán như vậy?

"Ôi, đây là anh trai đang bảo vệ em trai đây! Thật sự là anh em tốt!" Có người cười trêu nói.

Anh ba cười nói: "Đó là đương nhiên, đến lúc đó anh em chúng tôi phát tài, anh cũng đừng đỏ mắt ghen tỵ đấy!"

Chị hai nghe xong, bước lên phía trước nói: "Chú ba này, chú thất sự muốn nuôi thỏ?"

"Đúng vậy! Thứ này tiền vốn ít như vậy, còn bán lời nhiều, không nuôi thì có mà ngốc à! Sáu này, chú mang cho tôi loại thỏ tốt chút, không được lừa anh ba chú đâu đấy!" Anh ba nói với Triệu Văn Thao trên đài.

Triệu Văn Thao cuối cùng là phục hồi tinh thần lại, xác định anh ba là thật sự muốn nuôi thỏ, thầm nói, ánh mắt anh ba không tồi!

"Anh ba, anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ chọn giống thỏ thật tốt cho anh, nhưng một con thỏ đực thì quá mệt, thế nào cũng phải hai!" Triệu Văn Thao hì hì cười nói.

Mọi người nghe xong cười rộ lên, không khí nhất thời thoải mái.

"Chú sáu, chúng tôi cũng nuôi bốn con, giống với chú ba!" Chị hai vừa thấy anh ba thật sự muốn nuôi, lại nghĩ đến căn nhà đang nợ nần của mình, vội vàng nói.

Anh tư vừa thấy hai anh trai của mình đều muốn nuôi thỏ, đây là bảo vệ em trai, anh ta cũng không thể coi như không nhìn thấy, cũng nói: "Anh muốn nuôi sáu con, chú sau, thỏ đực thỏ cái chú xem thế nào rồi mua cho anh!"

"Được!" Triệu Văn Thao ghi chép vào cuốn sổ: "Còn ai muốn nuôi nữa?"

Tất cả mọi người vừa thấy mấy người muốn nuôi đều là anh trai cả Triệu Văn Thao, anh em ruột người ta, muốn nuôi cũng là chuyện hợp tình hợp lí, bọn họ là người ngoài, còn có chút do dự.

Lúc này Thôi Đại nói: "Anh sáu, nếu nuôi mà không bán được thì nên làm thế nào?"

"Đúng vậy, bán ra không được thì phải làm thế nào?" Anh ba cũng nói theo, sao anh ta có thể quên mất chuyện này được!

"Mọi người bán không được, tôi sẽ mua, lấy giá thị trường mua thỏ sống!" Triệu Văn Thao nói: "Chúng ta có thể ký hợp đồng, nếu như tôi không mua, mọi người có thể đi tố cáo tôi!"

Thôi Đại cười to: "Anh sáu xem anh nói kìa, sao có thể tố cáo anh được, sao tôi không tin anh cho được, không cần ký hợp đồng!"

"Đừng, phải ký hợp đồng, đây là quy trình mua bán." Triệu Văn Thao kiên trì nói.

"Được, tôi nghe anh sáu, vậy thì tôi cũng nuôi, tôi cũng muốn sáu con đi, lục lục đại thuận*! Là số may mắn."

*Lục lục đại thuận: có nguồn gốc từ Kinh Dịch. Trong Kinh Dịch có nói đến sáu nét, sáu “六” đại biểu cho nét âm, chín “九” đại biểu cho nét dương, sáu sáu hợp lại thành quẻ khôn 为 có ý đại cát đại lợi.

"Được!" Triệu Văn Thao nhớ lấy.

"Anh sáu, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, có thể nợ không?" Thôi Đại còn nói thêm.

"Có thể nợ!" Triệu Văn Thao rõ ràng nói: "Nhưng mà cũng giống với tôi lúc nãy, nợ cũng phải kí hợp đồng, cũng có thể dùng đồ cầm cố. Đừng đến lúc đó mọi người không trả tiền, bảo tôi lấy tiền túi ra, tôi đây cũng không làm!"

"Anh sáu xem anh xem, tôi là hạng người như vậy sao? Được, ký hợp đồng, thế chấp lương thực được không?" Thôi Đại nói.

"Được!" Triệu Văn Thao đồng ý, ở nông thôn cũng không có đồ khác có thể thế chấp.

Cha Thôi nóng nảy, cầm lấy tay con trai nói: "Mày làm trò gì thế, sao có thể lấy lương thực thế chấp được!"

Thôi Đại không kiên nhẫn nói: "Cha đừng quan tâm, chuyện này con làm chủ!"

"Thằng nhóc mày muốn chết à!"

"Hừ, nếu không phải một năm này do con thu xếp, một nhà đã sớm chết đói rồi!" Thôi Đại đỗi nói một câu.

"Con ủng hộ anh nuôi thỏ!" Hai Thôi nói một câu, thấy cha trừng mắt, lập tức lùi tới sau lưng anh mình.

"Thằng con bất hiếu, đúng là hai thằng con bất hiếu!" Cha Thôi dậm chân mắng.

Chú hai Thôi, cũng chính là em trai của ông ta, khuyên nhủ: "Anh cả à, nợ được, lại không cần lập tức bỏ tiền, cũng không phải không được!"

Cha Thôi nghe em trai mình nói thế, lập tức ngừng mắng: "Chú thật sự muốn làm?"

"Đúng thế, anh tin em, nuôi đi, em cũng nuôi mấy con, đến lúc đó anh giúp em chăm sóc."

Cha Thôi vội gật đầu: "Được!"

Mọi người thấy đều thực khinh bỉ chú hai Thôi, này rõ ràng đang lợi dùng anh mình, hãy chờ xem, cha Thôi này giúp đỡ chăm sóc thỏ, đến lúc đó một đồng cũng không nhận được!

Cha Thôi cũng thật sự là một người không có mắt, bất hòa với con trai của mình, lại hướng về em trai mình, vì thế này mà làm vợ mình tức gần chết, nhà thì ngày càng tệ hại, ăn uống đều dựa vào cứu tế, hiện tại hai đứa con cũng tức giận mà bỏ chạy, còn em trai ông ta cả nhà ăn ngon mặc ấm, ngày phát triển không ngừng, cũng không biết ông ta nghĩ gì!

Nhưng mà đây là chuyện anh em của nhà người ta, người ngoài bọn họ cũng không thể quan tâm nhiều.

Có Thôi Đại đi đầu, mọi người đều tỏ vẻ muốn nuôi thỏ, ít nhất hai, nhiều nhất sáu con, cũng chưa dám nuôi nhiều hơn, nhưng đăng kí đi đăng kí lại cũng đã mấy trăm con, đương nhiên cũng có một ít người đang lưỡng lự.