Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 146: Thời trang




"Mẹ, anh ba có gọi điện thoại cho mẹ không?" Diệp Sở Sở vội hỏi.

"Không có, gọi điện thoại cũng không tiện, còn phải đi tới đội, cái điện thoại kia khi thì tốt khi lại không. Nó viết thư, nói rất tốt, chị dâu của con cũng rất tốt, đi bệnh viện khám thì đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh." Mẹ Diệp nói đến đây thì nở nụ cười: "Nghe giọng điệu trên thư thì anh ba con như một người khác, nói thế nào nhỉ, tựa như, đúng rồi, tựa như thanh niên trí thức đến thôn chúng ta nói chuyện vậy!"

Lúc này Diệp Minh Bắc đang được mẹ mình khen đang nói chuyện qua điện thọai với khách hàng.

"...... Ngại quá, không thể mang đến cho cô được, nếu không như vậy đi, chúng tôi tặng thêm cho cô một cái khăn quàng cổ được không...... Cô yên tâm, hoa văn tuyệt đối là độc nhất vô nhị! Đương nhiên hình thức khăn quàng cổ cũng được cam đoan."

"Ha hả, quản lí Diệp đúng là nói đùa, tôi cũng không phải công chúa, muốn cái gì mà khăn quàng cổ độc nhất vô nhị, chỉ cần hoa văn nhất vô nhị là được rồi."

"Được, cô Trần, khăn quàng cổ sẽ mang qua cùng với quần áo được đặt may riêng cho cô, cảm ơn cô ủng hộ cửa hàng của chúng tôi!"

"Quản lí Diệp, anh có thể tự mình mang sang được không?"

"Ơ? Này......"

"Tiện tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, mấy ngày qua, anh rất tận tâm với khách hàng như tôi, tôi cảm thấy anh rất tốt, muốn làm quen với anh một chút, kết làm bạn bè. Thế nào, quản lí Diệp?"

Diệp Minh Bắc nhất thời cảm giác không khí quanh mình đang lạnh rất nhiều, mắt liếc qua Chu Mẫn ngồi bên cạnh, lập tức nói: "Cô chủ Trần, vô cùng cảm ơn lời mời của cô, chờ khi có thời gian tôi mời cô ăn cơm."

"Thật vậy chăng? Quản lí Diệp đã nói thì phải giữ lấy lời đấy."

"Nhất định! Được được, cô cứ bận việc, được, hẹn gặp lại!"

Cúp điện thoại Diệp Minh Bắc thở ra một hơi, loại chuyện khách hàng mời anh ăn cơm này là lần đầu tiên anh gặp, có chút khẩn trương.

"Giọng nói này ngọt ngào biết bao nhiêu, quản lí Diệp, tôi mời anh ăn một bữa cơm nhé?" Chu Mẫn nhìn Diệp Minh Bắc cười đầy nguy hiểm: "Quản lí Diệp, có muốn đi không?

Diệp Minh Bắc bất đắc dĩ: "Mẫn Mẫn, xem em kìa, đây là công việc...... Không phải anh đã đùn đẩy rồi à? Em cũng nghe thấy rồi mà."

"Vậy nếu như em khôbg nghe thì sao, em không ở bên cạnh anh thì thế nào, chẳng lẽ anh muốn đi?"

"Sao có thể! Cô ấy là khách hàng, sao anh có thể kêu khách hàng mời anh ăn cơm."

"Đúng, là anh mời khách hàng ăn cơm!"

"Anh mời khách hàng ăn cơm vậy thì sẽ không phải lỗ vốn sao." Diệp Minh Bắc còn thật thà nói: "Em nghĩ xem, mời bữa cơm này, vậy nếu truyền ra ngoài, mọi người đều đến tìm chúng ta mời, chúng ta còn kiếm tiền thế nào!"

Chu Mẫn nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh, cười khúc khích nói: "Không cần giải thích, em biết." Nói xong đánh giá Diệp Minh Bắc từ trên xuống dưới.

Hiện giờ Diệp Minh Bắc đã thay đổi rất nhiều so với khi mới tới kinh thành, tóc cắt ngắn, có vẻ sạch sẽ lưu loát, chiếc áo sơ mi kẻ ô nhỏ ôm sát lấy eo, lưng thẳng tắp lộ ra vẻ tháo vát giỏi giang, chiếc quần tây để lộ chân dài thẳng tắp, rất có vài phần dáng vẻ tổng tài.

Lại nói đến ngũ quan cân xứng, tuấn tú vô cùng, ánh mắt trầm ổn, thật sự là làm người ta mê mệt!

Đàn ông như vậy, cô dám nói, cái cô chủ Trần gì kia thấy nhất định sẽ điên đảo cho xem!

"Mẫn Mẫn, em đang nhìn gì thế?" Diệp Minh Bắc bị nhìn đến nỗi có chút ngượng ngùng.

"Em đang nhìn chồng em mà." Hai tay Chu Mẫn bưng lấy mặt Diệp Minh Bắc: "Đẹp trai quá!"

Mặt Diệp Minh Bắc đỏ lên, ánh mắt lại lâng lâng.

"Không mời cô chủ Trần ăn cơm, vậy mời em ăn một bữa cơm thì có thể chứ?" Chu Mẫn trêu chọc nói.

Diệp Minh Bắc nở nụ cười: "Mẫn Mẫn thật là...... Đương nhiên không thành vấn đề."

"Rất vinh hạnh." Chu Mẫn huênh hoang nói, sau đó cười ha hả.

Diệp Minh Bắc cũng cười rộ lên.

Hai người đang nói đùa với nhau, cũng không thực sự ra ngoài ăn, mà là ăn Diệp Minh Bắc làm đồ ăn. Chu Mẫn đang mang thai, đồ bên ngoài không vệ sinh, lỡ may ăn phá gì đó mà không tốt cho bụng cô thì không hay lắm.

"Mẫn Mẫn, em uống nhiều chút, đây là canh gà anh hầm, lớp dầu nổi trên đó anh cũng vớt ra rồi, anh còn cho thêm đậu hũ vào, ăn tốt lắm." Diệp Minh Bắc múc bát canh gà cho cô.

Chu Mẫn đưa lên miệng ăn một miếng, trên mặt lộ nụ cười thỏa mãn: "Một chút cũng không ngán."

Diệp Minh Bắc nhìn thấy vợ mình ăn ngon miệng thế cũng rất vui vẻ.

"Anh cũng ăn đi." Chu Mẫn gắp một miếng thịt gà cho anh: "Minh Bắc, có chuyện này muốn thương lượng với anh."

"Em nói đi, chuyện gì?" Diệp Minh Bắc vội hỏi.

Chu Mẫn vừa uống canh gà vừa nói: "Em mới xem tạp chí mới nhất, sắp có cuộc thi thời trang lớn, em muốn tham gia. Cuộc thi kết thúc vào tháng tám, bọn họ còn muốn tổ chức tuần lễ thời trang, coi như là có chút tên tuổi trong làng mốt, này có thể giúp chúng ta mở rộng tên tuổi."

Mùa hè tới, có thể nói là kinh doanh quần áo đặt làm đang rất hot, với mấy người ban đầu căn bản là làm không kịp, Diệp Minh Bắc lại mướn them mấy người, hiện giờ toàn bộ nhân viên đã hơn hai mươi người, mà Diệp Minh Bắc cũng dựa vào thái độ công việc và tài năng quản lí trời cho, quản lý cửa hiệu gọn gàng ngăn nắp, Chu Mẫn hoàn toàn buông tay, chuyên tâm thiết kế và dưỡng thai.

Diệp Minh Bắc lại hơi hơi liếc qua bụng của Chu Mẫn, nói: "Mẫn Mẫn, bây giờ em đang mang thai, không thể tham gia, đúng không?"

"Không phải có anh hay sao?" Chu Mẫn kỳ quái nhìn Diệp Minh Bắc: "Anh làm là được rồi."

"Anh? Anh không thể được!" Diệp Minh Bắc vội vàng xua tay: "Anh không đứng trên sân khấu được!"

Chu Mẫn sửng sốt, mới hiểu là Diệp Minh Bắc Hđang hiểu lầm, cười ha ha: "Minh Bắc, anh...... Sao anh lại đáng yêu như vậy! Em đâu có nói để anh làm người mẫu đi catwalk!"

Diệp Minh Bắc cũng phản ứng kịp, là do anh nghĩ sai, có chút ngượng ngùng: "Vậy sao em không nói rõ ràng, anh còn nghĩ rằng......"

"Anh nghĩ rằng em với anh đi catwalk à? Nghĩ đẹp đấy!" Chu Mẫn hờn dỗi liếc anh một cái.

"Vậy làm sao bây giờ?" Diệp Minh Bắc chưa từng làm chuyên này, có chủ không biết bắt đầu từ đâu.

"Lấy quần áo mà Sở Sở thiết kế tìm người mẫu có khí chất phù hợp, giá không cần cao quá, thấp thấp chút...... Em đã viết kế hoạch vào trong quyển vở này, anh xem đi." Chu Mẫn lấy sổ công tác trong túi ra đưa cho anh: "Cũng không nhất định phải dựa theo toàn bộ trong đây, căn cứ tình huống thực tế mà điều chỉnh, em hy vọng chúng ta chiếm được vị trí đầu!"

Diệp Minh Bắc nhận quyển sổ rồi xem, Chu Mẫn viết rất nhiều, thực tỉ mỉ, cũng thực rõ ràng, nước chảy mây trôi, rõ ràng rành mạch, anh ta chỉ cần dựa theo đây mà tiến hành là được.

"Vợ ơi, em thật lợi hại, gì cũng biết!"

"Em cũng chỉ đọc sách vở, chờ anh đã làm một lần rồi thì càng tốt hơn em, cho dù lấy không được vị trí đầu, có lần kinh nghiệm này đối với anh cũng là một lần rèn luyện không tồi." Chu Mẫn cổ vũ nói: "Cho nên, anh không cần phải cảm thấy quá áp lực."

"Được, anh biết, vợ ơi, anh sẽ cố hết sức làm tốt. Chuyện này có cần nói với Sở Sở không?" Diệp Minh Bắc hỏi.

Chu Mẫn ngẫm lại nói: "Sở Sở sắp sinh đúng không?"

"Hình như là tháng mười, tháng mười dương lịch, anh cũng không rất rõ ràng." Diệp Minh Bắc lắc đầu nói.

"Vậy thì khoan đã nói cho em ấy, để khỏi em ấy suy nghĩ nhiều. Chờ con bé sinh con rồi nói sau." Chu Mẫn nói.

Cô là người sống qua một đời, cũng đã xem nhẹ sự thăng trầm tring công việc, lấy vị trí đầu gì đó, đều không bằng việc cùng với Diệp Minh Bắc sống một đời thật tốt.

Nhưng Diệp Sở Sở thì không, lỡ may nói cho con bé, lại băn khoăn suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng thai nhi thì không nênm, huống chi nói nói cho con bé hay không nói cũng không có gì khác nhau.