Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 145: Mau mở điện




Triệu Văn Thao dọn đi, nhà họ Triệu cũng chỉ còn lại cha Triệu mẹ Triệu cùng gia đình anh tư, nơi ở rộng hơn không ít, chị tư đã kêu anh tư đem mấy thứ đồ rách nát của họ chuyển tới trong phòng của anh hai Triệu và anh ba Triệu, nghiễm nhiên toàn bộ mấy căn phòng này thành địa bàn của bọn họ.

Tuy rằng chị ta rất động lòng với phòng của Triệu Văn Thao, nhưng mà hiện tại không có gì quan trọng bằng việc sinh con trai!

"Chờ tôi sinh con xong, chúng ta cũng ra ngoài xây một căn nhà, mà phải tốt hơn nhiều so với bọn họ!" Chị tư nói với anh tư nói.

Anh tư không nghĩ nhiều như vậy, có chỗ ở có đồ ăn đều đã thỏa mãn, nhưng mà vợ mình đã nói như thế thì phải đáp lời, bằng không tối nay không có cách nào ngủ được.

"Được, cô muốn như thế nào thì cứ như thế ấy." Anh tư nói, dù sao hiện tại cũng chưa thể xây được.

Chị tư lại bắt đầu tính toán: "Cha Nha này, anh nói xem, anh hai, anh ba với cả chú sáu đều đi ra ngoài, sân kia có phải thành của chúng ta rồi không?"

"Cô nghĩ gì đấy, viện này là cha mẹ, sao thành của chúng ta được!" Anh tư nói.

"Là của cha mẹ, tôi cũng đâu nói không phải, nhưng mà tương lai thì sao? Sân kia của ai?" Chị tư nghĩ rất xa.

"Cha cũng đã chuẩn bị nhà đất cho chúng ta, cô còn muốn mấy thứ này?" Anh tư nói: "Sân này cha mẹ muốn cho ai thì cho."

"Nếu như anh nói vậy, chắc chắn là của chú sáu rồi." Chị tư nói: "Cha mẹ đúng là thương chú sáu, đến lúc đó chú sáu mà sống không tốt, thiếu nợ không trả nổi, còn không dùng viện này gán nợ?"

"Ừm, có thể còn bán cô đi gán nợ." Anh tư chặn họng chị ta một câu.

"Nhìn xem dáng vẻ không nên chuyện của anh kìa!" Chị tư tức giận nói.

"Cô ngủ đi, con tôi cũng nên nghỉ ngơi."

Nghe thấy thế, chị tư lập tức không nói gì nữa, chỉ là trong lòng lại nghĩ đến, bọn họ có nên ra ngoài xây nhà hay không, hay vẫn là vẫn ở nơi này, chờ cha mẹ chồng không còn nữa, thì căn nhà này sẽ thuộc về bọn họ?

Mấy đứa con dâu có tâm tư gì cha Triệu mẹ Triệu không biết, đều duy nhất họ biết, căn nhà của đứa con nhỏ của họ chắc chắn sẽ làm mấy đứa con khác đỏ cả mắt. Mặt khác, nhà của đứa con nhỏ của họ tốt như vậy, bọn họ nhìn thấy đều đau lòng, chúng nó xài hết biết bao nhiêu là tiền!

"Đừng quan tâm, nó cũng sắp làm cha, thành người lớn cả rồi." Cha Triệu nghe mẹ Triệu nói như vậy an ủi nói: "Bà đây là còn sống, bà đã chết đâu, chẳng lẽ chúng nó không qua được?"

"Này không phải là sắp chết sao." Mẹ Triệu nói xong thở dài: "Kỳ thật quan tâm quá cũng thành mù quáng!"

"Biết là tốt rồi, ngủ đi."

Mà nhà mới của vợ chồng son lại chẳng có chút lo lắng nào về tương lai, ăn cơm chiều xong thì nằm ở trên giường lò đi ngủ.

Con khỉ nhỏ cũng không đi tới phòng nó, mà ngủ cùng với bọn họ, cũng nằm chổng vó trên giường lò, ngủ cũng rất ngon, vừa cảm giác đặt lưng là tới hừng đông.

Triệu Văn Thao ăn sáng qua loa rồi ra xe, Diệp Sở Sở đem lấy son bột nước mà mình đã làm ổn thỏa ra soi gương tô lên, lúc này mẹ Diệp mang theo một con gà đã nấu xong xuôi đến đây.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Diệp Sở Sở vui mừng đi ra nghênh đón.

Hiện tại sống ở thôn đầu, cách nhà mẹ đẻ của cô lại càng gần.

"Con chậm một chút!" Mẹ Diệp bước lên phía trước, đỡ lấy cô: "Đừng để ngã, này cũng không phải là chuyện đùa giỡn."

"Mẹ, không có việc gì, con đã biết, mau vào nhà." Diệp Sở Sở lôi kéo tay mẹ mình đi vào trong phòng: "Mẹ xem, sao lại đưa gà đến nữa, nhiều như vậy con cũng ăn không hết, hôm nay mà ăn không hết lại hư mất."

Mẹ Diệp vừa đi vào nhà vừa đánh giá xung quanh, ngoài miệng nói: "Không phải còn có Văn Thao sao, nó bôn ba kiếm sống bên ngoài, cũng nên bồi bổ tốt chút."

"Hóa ra không phải đem cho con." Diệp Sở Sở làm bộ như ghen nói.

"Con đúng là đứa nhỏ vô lương tâm!" Mẹ Diệp chọt chọt cái trán của cô.

"Mẹ, con biết rồi, là cho con, thuận tiện cho anh ấy!" Diệp Sở Sở vội trấn an mẹ mình: "Nào nào, mẹ, mẹ xem xem, của nhà mới của con, có được không?"

Diệp Sở Sở kích động lôi kéo mẹ mình xem nhà: "Mẹ, không phải mẹ chưa kịp đến xem qua sao?"

"Đúng vậy, trong nhà nhiều việc như vậy, bận đến chết rồi! Ôi, con xem, nhà này được sắp xếp thật đúng là không tồi đấy!" Mẹ Diệp vừa xem vừa khen ngợi.

Mẹ Diệp là người có kiến thức, lập tức nhìn thấy chỗ tiện lợi của căn phòng này, đặc biệt nhìn thấy máy bơm nước, thứ này tốt, tuy nói bây giờ vẫn chưa có điện, nhưng thôn Thái Bình bên kia đã kéo điện, bọn họ có điện cũng không phải là chuyện sớm muộn gì, đến lúc đó mới sắm sửa thì thật phiền toái.

Hệ thống sưởi hơi cũng không tồi, sạch sẽ ấm áp, bà đã từng thấy khi đi lên thị trấn, đây chính là đồ tốt, dù sao phụ nữ đều sợ lạnh, vừa đến mùa đông đã khổ sở, có hệ thống sưởi hơi tốt hơn nhiều.

Xem trong nhà xong, lại xem sân, xem hết xong rồi, mẹ Diệp đem gà hầm múc vào trong bát to, hai mẹ con ngồi ở phòng bếp bên cửa sổ, vừa nhìn lửa cháy trong bếp vừa nói chuyện.

Con khỉ nhỏ ngồi xổm một bên bóc hạt dưa cho Diệp Sở Sở.

"Các con thì hay rồi, còn nuôi cả khỉ cơ đấy." Mẹ Diệp cũng không biết nói gì cho tốt, đã thấy người ta nuôi chó nuôi mèo, nhưng cũng chưa từng thấy nhà ai nuôi hầu tử.

"Mẹ, Tài Tài rất thông minh, gì cũng biết, giúp con làm không ít việc đâu!" Diệp Sở Sở lập tức bảo vệ con khỉ nhỏ.

Con khỉ nhỏ tựa hồ hiểu được, kêu lên hai tiếng, đem nhân hạt dưa đẩy lên trước mặt Diệp Sở Sở, ý là mẹ ăn đi.

"Mẹ, mẹ xem, nó đối xử với con thật tốt!" Diệp Sở Sở lập tức khoe khoang.

Mẹ Diệp trắng mắt liếc cô: "Chỉ có thế này, vô dụng, nó chạy loạn khắp nơi, bẩn lắm."

"Buổi tối Văn Thao về liền mang nó ra sông tắm rửa, hiện tại trời không lạnh, nước buổi tối đã được nắng chiếu cả ngày cũng không lạnh, người Tài Tài còn sạch sẽ hơn cả con!" Diệp Sở Sở đưa tay sờ sờ lông xù trên đầu con khỉ nhỏ: "Con ăn đi, mẹ không ăn." Đem nhân hạt dưa đẩy lên trước mặt nó.

Con khỉ nhỏ cũng không khách khí, bắt đầu ăn.

Mẹ Diệp thấy con khỉ nhỏ thông minh như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn: "Con khỉ này thật đúng là rất hiểu chuyện."

"Đúng vậy, mẹ, con đã nói Tài Tài tốt lắm mà." Diệp Sở Sở cười nói.

Mẹ Diệp cũng cười, nói sang chuyện khác: "Văn Thao lại đi vào huyện?"

"Dạ, bây giờ anh ấy toàn nghĩ đến chuyện kéo điện." Diệp Sở Sở cười không khép được miệng: “Lúc mua máy bơm nước cũng đã nói với con, cuối năm nay chắc chắn trong thôn mình sẽ được kéo điện!"

"Có thể được kéo sao?" Mẹ Diệp cũng tỉnh táo, nếu ở đây được kéo điện vậy thì cuối thôn cũng có có thể được kéo cùng.

"Con cũng không biết, anh ấy nói hẳn là có thể, vậy thì chắc còn vài tháng nữa!" Diệp Sở Sở nói.

"Mẹ nghe nói kéo điện phải dựng cột, nếu đất bị đóng băng thì không đào hố được nữa, vậy phải làm trước khi đông lạnh tới." Mẹ Diệp ngẫm lại nói: "Mẹ trở về cũng gọi hai anh của con hỏi một chút việc này, phải kéo điện, hai thôn chúng ta cùng kéo, trong nhà sắp có đèn điện, thật tốt!"

Mẹ Diệp ngửa đầu nhìn vào trần nhà tuyết trắng của cô, nghĩ nếu có điện, thì nhà này đúng là vô cùng sáng sủa.

Diệp Sở Sở đưa tay chỉ vào một cái lỗ nhỏ trong đó: "Mẹ, mẹ xem, là vị trí mà Văn Thao để để lắp đèn. Anh ấy nói dây điện để bên ngoài trông không ổn, bên trong trần nhà có lỗ hổng, đến lúc đó dùng để lắp đèn."

"Ồ, sao nó lại biết mấy cái này?" Mẹ Diệp ngạc nhiên nói.

"Anh ấy cũng là xem người ta trang trí nhà cửa mà học." Diệp Sở Sở nói.

"Xem ra người ta còn phải đi ra ngoài chạy đi chạy lại mới được, ở nhà gì cũng không biết." Mẹ Diệp cảm khái: "Tựa như anh ba con, trước kia mẹ còn không quá vừa lòng để nó đi ra ngoài, hiện tại xem ra, đi ra ngoài là lựa chọn đúng đắn rồi!"