Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 144: Tức




Triệu Văn Thao biết cha lo lắng, cười nói: “Cha à, sau mùa thu có thể không trả nổi, chắc là phải đến ba năm.”

“Ba năm à, cũng tạm được.” Cha Triệu gật đầu.

Mẹ Triệu chọc chọc hắn: “Sau này nói chuyện đừng có khoe khoang như vậy nữa, học ai vậy, sao không đi học cái tốt đi!”

“Dạ, dạ, dạ, mẹ, lần sau nhất định sẽ nói đúng sự thật, con chính hộ triệu nguyên mà.” Triệu Văn Thao cười nói hì hì.

“Lại còn biết chọc giận mẹ con nữa!” Mẹ Triệu liếc nhìn một cái rồi quay lại dặn dò Diệp Sở Sở phải chăm sóc bản thân cho tốt, tránh bị ngã rồi mới đi.

Triệu Văn Thao vươn vai một cái rồi nói: “Đều đi cả rồi, tốt quá, vợ à, sau này thiên hạ này chính là của hai ta rồi!”

Diệp Sở Sở cười nói: “Đúng thật là làm dáng, lại con thiên hạ nữa chứ, anh muốn làm hoàng đế sao!”

“Ở nhà chúng ta thì anh chính là hoàng đế, còn em là hoàng hậ” Triệu Văn Thao ôm lấy vai Diệp Sở Sở, tay còn lại vung lên, nói một cách hăm hở.

“Khẹc khẹc!”

Không biết khỉ nhỏ Tài Tài vọt đến từ đâu, nhảy lên cánh tay Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao vui vẻ: “Nhìn xem, ở đây còn có một thần tử nữa này!”

Diệp Sở Sở bị chọc cười đến run cả người.

Ở thời này không có ti vi, mọi người sẽ giải trí bằng cách bàn tán chuyện nhà của người khác, khỏi phải nói, bây giờ ngôi nhà mới của Triệu Văn Thao đã trở thành đối tượng giải trí của thôn.

“Anh đoán xem rốt cuộc thằng nhóc Triệu Văn Thao kia có tiền hay không, nếu nói không có tiền, nhưng mà lại xây được ngôi nhà tốt như vậy, còn nói có tiền mà lại đi thiếu nợ người ta, vậy là như thế nào nhỉ?”

“Dù thiếu nợ thì cũng là bản lĩnh của người ta, tôi muốn thiếu nợ mà còn không có chỗ nào cho thiếu đây.”

“Nhìn ngôi nhà kia xem, đúng là tốt mà, vừa vào nhà đã thấy sáng sủa rồi, lại nhìn chúng ta xem, tối thui, nếu có thể ở trong ngôi nhà như vậy thì dù có thiếu nợ tôi cũng tình nguyện!”

“Bây giờ thì anh thấy ngôi nhà kia rất tốt, vậy sao anh không nghĩ đến lúc trả tiền đi, người ta đòi nợ đến cửa, năm hết tết đến mà cũng không yên, vợ khóc con kêu, phải trải qua cuộc sống như vậy thì thà không cần còn hơn. Cứ chờ đi, khi Triệu Tiểu Lục khóc lên thì cũng không còn là là ba hay năm chục nữa đâu, phải đến mấy nghìn đó!”

“Hả, mấy nghìn cơ á? Sao anh biết, ai nói vậy?”

“Còn cần ai nói sao, anh cứ nhìn ngôi nhà kia xem, hai viện, mấy mẫu đất, lò sưởi, lại còn có cả máy bơm nước, những thứ này phải mất bao nhiêu tiền chứ, lại còn thêm cả gạch ngói nữa, anh cứ tính đi. Mái nhà của hắn là lợp ngói đó, còn có cả cửa sổ nữa, những thứ đồ dùng trong nhà. Đúng rồi, còn cả xi măng nữa, cả viện đều được lát xi măng, lại thêm cả giàn phơi nữa, anh cứ tính thử xem, chắc chắn phải đến mấy nghìn, không thể thấp hơn được!”

“Ôi mẹ của tôi ơi, như vậy thì phải cần bao nhiêu tiền đây, có khi nào còn hơn thế không?”

Người trong thôn đều nói như vậy, người trong nhà cũng không bình tĩnh.

Chị hai nói lại những lời của Diệp Sở Sở cho anh hai nghe.

“... Thím sáu nói tất cả đều là vay nợ, ống và máy bơm nước cũng phải đến mấy trăm, anh nói xem, nếu dùng được thì không nói, nhưng cuối cùng lại không thể dùng được, vậy không phải là phí của sao!”

Anh hai nhìn bức tường bằng bùn màu vàng sẫm, còn có cả cửa sổ cũ nhà mình nữa, cảm thấy vô cùng tốt, vật liệu để xây căn nhà này của anh ta cũng là thiếu nợ, nhưng những thứ khác thì không phải, cửa sổ là và cửa chính là tháo từ nhà cũ qua, những đồ dùng trong nhà là lấy từ những đồ trước kia, hầu như là không đặt mua đồ mới, năm nay là năm đầu, nếu như làm tốt thì cơ bản là mùa thu năm sau có thể trả hết.

“Aiz, từ trước đến nay thằng sáu vẫn luôn không không biết cách sống, sống chung thì ba mẹ còn có thể trông coi được, tách ra rồi rồi thì ba mẹ cũng chẳng trông chừng được nữa, bây giờ dọn ra ngoài nên hoàn toàn không tuân theo sự cái quản lý của thiên triều nữa rồi!” Anh hai Triệu thở dài, nói.

“Chẳng lẽ cứ nhìn hắn như vậy sao?” Chị hai thật lo lắng cho tương lai của em trai chồng, dĩ nhiên chủ yếu cũng là sợ mình bị liên lụy: “Đến lúc đó hắn không trả nổi nợ thì làm sao đây?”

“Chờ hôm nào anh sẽ nói chuyện với hắn, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải ra đồng nữa.”

Chị hai suy nghĩ, đến lúc đó nếu em trai chồng tìm bọn họ trợ giúp thì nhất định trông chờ vào chồng mình, không thể để cho anh ta giúp được, bằng không thì cũng không có cách nào sống tiếp được, nghe những lời kia, hộ vạn nguyên còn không được, làm sao mà có thể nghĩ đến hộ một triệu nguyên chứ, đúng thật là nợ rất nhiều, cho dù có bán bọn họ đi thì cũng chẳng đủ để giúp nữa!

Nghĩ đến đây thì vô cùng hối hận, tại sao mình lại đi nói những chuyện này với anh hai chứ, chuyện của em trai chồng chính là động không đáy, tốt nhất là không nên dính dáng vào, tránh thật xa ra, dây vào thì gặp phiền toái rồi!

“Hay là anh đừng nói, hắn cũng làm cha rồi, không phải đứa trẻ con, nói nhiều thì cũng không hay.” Chị hai khuyên anh hai: “Hơn nữa, trước kia cha cũng đã nói hắn là người không biết cách sống rồi, nhìn xem, bây giờ người ta cũng đã xây xong nhà rồi, lại còn xây tốt như vậy nữa, vậy thì cho thấy cái gì đây, cho thấy hắn là một người có bản lĩnh đó, ít nhất là có bản lĩnh hơn chúng ta, nào có tư cách đi nói người ta chứ.”

Vì để khuyên chồng mà chị hai đã sử dụng sách lược nói ngược lại với sự thật.

Mặc dù anh hai đồng ý với lời nói của chị hai, nhưng nghe đến câu sau thì đã bị tổn thương lòng tự ái, nói: “Anh là anh trai của nó, tư cách này còn chưa đủ hả? Có cái gì không nên nói? Nói nó cũng là vì muốn tốt cho nó.”

Chị hai biết tính tình của chồng mình nên vội nói lời vỗ về: “Đúng, đúng, đúng, anh là anh trai của hắn, cũng là vì muốn tốt cho hắn, nhưng hắn đã trưởng thành rồi, lập gia đình, có cuộc sống riêng rồi, cũng cần thể diện mà.”

“Em nói đúng, hay là nói với cha vậy?” Anh hai cũng cảm thấy thể diện của em trai rất quan trọng.

“Đến lúc đó cha cũng chẳng nghe đâu, nhất định sẽ nói với hắn, chúng ta cũng đừng nhúng tay vào, không biết còn tưởng là chúng ta đang gây chuyện đó.” Chị hai kiên nhẫn nói.

Cuối cùng thì anh hai cũng nghe theo lời vợ, nói với vẻ có chút hiu quạnh: “Bây giờ tách ra riêng rồi, sao lại có cảm giác là quan hệ lại xa hơn nhỉ?”

“Có gì mà xa đâu, cũng đều ở cùng một thôn. Ngủ đi, đừng đoán mò nữa.” Chị hai đã đạt được mục đích nên cũng kết thúc đề tài.

Lúc này anh ba và chị ba cũng đang nói về chuyện này, nhưng hầu như là có mỗi mình anh ba nói, chị ba chỉ câu được câu chăng mà đáp lại.

“Rốt cuộc thằng sáu này kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ, dám mượn nợ nhiều như vậy, em nói có phải hắn thật sự là hộ vạn nguyên không? Không phải, là thiếu nợ vạn nguyên chứ? Đang nói chuyện với em đó, câm hả!”

“Không biết.” Lúc này chị ba mới lên tiếng.

“Em biết cái gì thì em nói ra xem nào? Đã nói chuyện với thím sáu một lúc lâu như vậy rồi mà?”

“Quên rồi.”

“Cưới một cô vợ phá của như cô thật đúng là xui xẻo chết mà!”

“Gả cho người chồng phá gia như anh cũng là do tôi quá mức xui xẻo.” Chị ba cũng đáp trả một câu.

“Cô nói cái gì? Gả cho tôi mà xui xẻo, nếu không phải tôi thì cô có thể ở trong ngôi nhà mới này sao? Nếu không phải tôi thì hai mẹ con cô có thể ăn sung mặc sướng như vậy không? Nếu không phải tôi...”

“Gả cho anh là phúc đức tám đời tổ tiên nhà tôi được chưa, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải ra đồng nữa đó, lấy đâu ra lắm lời như vậy!” Chị ba không nhịn được mà nói một câu rồi trở người đi ngủ.

Anh ba cũng không thoải mái: “Đúng là đám đàn bà ai vô dụng cả, tôi còn đang nói kế hoạch về cuộc sống tươi đẹp nữa đó, cô thì hay rồi, lại đi ngủ, cứ làm như cuộc sống này của một mình tôi vậy! Chắc là thằng sáu kia cũng kiếm được không ít tiền đâu, nếu không thì không dám thiếu nợ nhiều đến như vậy, nhưng mà hắn kiếm ở đâu ra chứ, nuôi thỏ sao?”

Nói đến đây trong đầu anh ba Triệu lại lóe lên một ý nghĩ, đúng vậy, thằng sáu có thể nuôi thỏ thì anh ta cũng có thể nuôi mà, chúng nó cũng chỉ ăn cỏ thôi, vừa đúng lúc bây giờ ban ngày nóng nên cũng không thể làm đậu phụ, mấy đứa nhỏ đang quá rảnh rỗi, để cho bọn chúng lên núi cắt cỏ cho thỏ ăn, đúng, cứ làm như vậy đi!

Không thể không thừa nhận anh ba vẫn động lòng với căn nhà mới kia của Triệu Văn Thao, vách tường trắng như tuyết kia, mặt đất đỏ rực, còn có lò sưởi sáng long lanh nữa, tốt biết bao, lại nhìn sang căn nhà này của anh ta, thật là không thể nhìn nổi mà!

Vì vậy anh ta âm thầm hạ quyết tâm, sang năm anh ta cũng phải biến nhà mình thành như vậy!