Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 139: Đôi mắt lanh lợi




Hái hoa xong thì mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Diệp Sở Sở về nhà, cũng không vội làm ngay mà đi nghỉ ngơi một lúc trước đã. Đừng thấy chỉ có hai bước đường như vậy, nhưng mang theo cái bụng bự thì vẫn đủ mệt.

Nghỉ xong thì dùng nước trong rửa cánh hoa, cầm lấy bát xếp lên rồi đập nát, những thứ này đều làm chậm rãi, thuận tiện làm cơm, cơm cho một người cũng dễ làm hơn, ăn rồi ngủ một giấc, dậy thì lại làm tiếp. Cô tính toán khoảng chừng bốn năm ngày là có thể làm xong.

Tỉnh giấc trưa lại không muốn dậy, miễn cưỡng nằm ở đó, nhìn ra trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới căn nhà mới còn bừa bộn nguyên liệu chưa thu dọn. Triệu Văn Thao bảo cô đừng đi vội, vấp phải rồi ngã thì không tốt nên cô chỉ liếc nhìn từ xa, vẫn chưa biết trong viện như thế nào. Bây giờ nằm nhìn cửa sổ, cô cảm thấy trồng mấy gốc cây bên ngoài cửa sổ thì rất tốt, trồng táo, có thể ngắm hoa, có thể ăn quả, ngụ ý bình an cũng tốt nữa.

Diệp Sở Sở càng nghĩ càng thấy rất tốt, trong đầu đều là cây táo ngoài cửa sổ của căn nhà mới, sau đó liền thấy chị tư ló mặt ra thì sửng sốt: "Chị tư?"

Chị tư cười: "Thím sáu đang ngủ đấy à?"

"Em mới vừa tỉnh. Chị tư, chị có việc gì thế?" Diệp Sở Sở ngồi dậy.

Chị tư xua tay: "Xem em nói kìa, chị vừa tới là em đã hỏi có việc gì. Chị có thể có chuyện gì chứ, chỉ tìm em nói chuyện một lúc thôi."

Diệp Sở Sở thấy buồn cười, lần trước còn chưa nói đủ, lần này lại tìm đến nói ư? Nhưng cũng nhàn rỗi thật, nói gì đó cho bớt phiền muộn.

"Chị tư vào nhà đi.” Diệp Sở Sở mời.

Chị tư nói: "Không cần vào nhà, ở trong nhà ngột ngạt đến mức hoảng sợ, chị cứ ngồi ở bên ngoài nói thôi.”

Diệp Sở Sở cũng không miễn cưỡng, chỉ dựa vào bệ cửa sổ nghe chị ta nói.

Chị tư tìm một đống ván gỗ rồi ngồi xuống, một tay đỡ thắt lưng, cơ thể hơi ngửa ra sau. Chị ta được nhiều tháng hơn so với Diệp Sở Sở, bụng lớn hơn một chút, ngồi rất không tiện.

"Thím sáu à, em xem nhà mới của anh hai anh ba chưa?" Chị tư hỏi.

"Chưa ạ, chị tư đi chưa?" Diệp Sở Sở hỏi.

Nhà mới của anh hai và anh ba một ở đầu tây thôn, một ở đầu bắc thôn, đều khá xa nên Diệp Sở Sở chưa đi.

"Chị đi rồi.” Chị tư rất đắc ý, giống như thể là nhà mới của mình vậy, mặt mày hớn hở nói rằng: "Nhà mới đúng là tốt, đi vào rộng thoáng cực kỳ! Không nói dối em, sau khi đi, chị lại về căn nhà nhỏ kia của chị, ôi chao, thực sự là càng ở càng ngột ngạt. Chị không có nhà mới, có ngột ngạt mấy cũng phải chịu. Nhưng em thì khác, nhà mới đã được xây lên rồi, sao em vẫn chưa chuyển vào?"

Diệp Sở Sở thở dài trong lòng, chị tư này đúng là nhọc lòng vì người khác.

"Vẫn chưa thu dọn xong ạ, qua mấy ngày nữa mới chuyển vào.” Diệp Sở Sở nói: "Hơn nữa, em cảm thấy ở đây vẫn rất tốt.”

Diệp Sở Sở nói rồi nhìn căn nhà nhỏ của mình, thật tình cảm thấy căn nhà nhỏ này rất tốt, đây chính là căn nhà đầu tiên của cô và chồng.

"Thím sáu thật biết nói chuyện, nếu như em cảm thấy rất tốt thì còn xây nhà làm gì, sao em không ở đây cả đời chứ?" Chị tư ra vẻ tôi cái gì cũng biết.

Diệp Sở Sở không nói nữa, xây nhà và cảm thấy căn nhà nhỏ này rất tốt có gì mâu thuẫn ư?

Nếu như Triệu Văn Thao ở đây thì nhất định sẽ nói một câu, mắc mớ gì tới chị!

"Chị tư, đừng quan tâm sao mấy ngày nữa mới chuyển sang nữa, còn chị thì sao, khi nào chuyển đến nhà mới?" Diệp Sở Sở cười hì hì, nói.

Chị đã tìm oán hận, vậy tác thành cho chị là được rồi.

Quả nhiên sắc mặt chị tư hơi khó coi. Sao lại nói chuyện này chứ? Đồng thời cũng hơi buồn bực, từ khi nào mà thím sáu của chị ta trở nên xấu xa thế, trước đây không phải như vậy mà, đúng rồi, nhất định là học từ chú ấy!

Lúc này Triệu Văn Thao đang đứng ở trong chợ hữu nghị lớn nhất của thành phố, như thể nhà quê mới lên thành phố, tò mò hết nhìn đông lại ngó tây.

Vài cái nhân viên bán hàng phía sau quầy thấy thế đều lộ ra ánh mắt khinh thường đồ nhà quê.

Đừng thấy người thành phố đã từng ăn không đủ no nên tìm nông dân để cứu tế, nhưng cảm giác vượt trội của người thành phố vẫn luôn tồn tại.

"Chỗ các người có thuốc lá hiệu Đại Tiền Môn không?" Triệu Văn Thao đi tới trước quầy hỏi.

Bình thường hắn đi buôn bán, trong túi không có điếu thuốc nào, ông lão trông cửa của trạm nông kỹ thích Đại Tiền Mông nhất, hắn thừa dịp tới thành phố mua một hộp về, khẳng định ông lão sẽ vui vẻ.

Nhân viên sau quầy không thèm nhìn Triệu Văn Thao lấy một cái, nhếch đôi môi như thể bôi máu trẻ con đã chết, tiếp tục nói với đồng nghiệp.

Triệu Văn Thao lại nói một lần, nhân viên quầy đó vẫn không có phản ứng. Triệu Văn Thao dùng sức gõ xuống quầy hàng.

"Làm gì đấy?" Nhân viên quầy đó không nhịn được xoay đầu lại.

Triệu Văn Thao nhìn khuôn mặt trắng toát của cô ta, cũng thấy coi thường: "Cho tôi một bao thuốc Đại Tiền Môn!"

Nhân viên quầy đó hất càm một cái, nói mà mũi vểnh lên trời: "Thuốc lá đó đắt lắm đấy!"

Ý rất rõ ràng, anh mua được à, đồ nhà quê!

Triệu Văn Thao đã sớm nhìn ra đối phương coi thường mình nên không nói chuyện nữa, trực tiếp dùng hành động trả lời cô ta. Bộp, vỗ một tờ nhân dân tệ mới tinh lên trên quầy, ý cũng rất rõ ràng, anh đây mua được, chẳng những mua được mà còn có thể làm chói mù con mắt bợ đỡ đó của cô!

Nhân viên quầy đảo con mắt bợ đỡ không biết đã bị chói mù hay chưa, dù sao thì thái độ lập tức chuyển biến, mặt mày hớn hở, nói đầy nhiệt tình: "Anh chờ một lát, em đi lấy cho anh!" Đoạn nhanh nhảu đặt Đại Tiền Môn ở trước mặt Triệu Văn Thao rồi lại săn sóc hỏi còn muốn thêm gì không.

Tuy Triệu Văn Thao khinh thường nhưng không túm mãi không buông mà nhìn đống trứng gà, rau dưa củ quả gì đó trong góc nói: "Các cô còn thu gom đặc sản địa phương à?"

Nhân viên quầy nhìn xuống nói: "Đúng vậy, chúng tôi thu rồi bán. Anh cần chút gì không?"

Triệu Văn Thao cho đối phương một nụ cười mê hoặc: "Đặc sản địa phương chỗ nhà tôi còn tốt hơn đây nhiều, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn. Cô có cần không? Cần thì lần sau tôi kéo một xe tới cho cô.”

Bất kể thời đại gì đều rất coi trọng khuôn mặt, lúc trước vẫn chưa chú ý, hiện tại mới cảm thấy dáng vẻ của tên nhóc này không tệ, đặc biệt còn có tiền bạc cộng điểm, nhân viên quầy hàng nhất thời mơ mơ màng màng gật đầu nói: "Được chứ, anh là người xã nào?"

"Tôi là người của xã Đồn sát núi ấy, chỗ chúng ta cái gì cũng có, vật trong núi trong nước, cô cứ nói những gì mà cô muốn đi!"

Nhân viên quầy còn nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Anh này, gà vịt cá bán rất nhanh, nếu như anh có thì bao nhiêu chúng tôi đều có thể thu mua hết. Trừ cái này ra thì rau dại thú hoang trái cây trong núi cũng rất được hoan nghênh.”

"Thỏ thì sao?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Thỏ cũng được, là thỏ núi à?"

"Không phải, trong nhà nuôi.”

"Cũng được, thịt thỏ nhà cũng không tệ.”

Triệu Văn Thao à một tiếng rồi không nói gì nữa, chút thỏ ấy còn không đủ cung cấp cho huyện, nào còn dư thừa để bán đến thành phố. Hắn chỉ là hỏi thử xem thị trường của thỏ thế nào bởi vì hắn dự định mở rộng quy mô nuôi thỏ, trước khi mở rộng nhất định phải tìm hiểu qua về thị trường.

Đi dạo một hồi ở cửa hàng, mua cho vợ mảnh vải sợi tổng hợp, một mảnh hoa nhí một mảnh màu bạc hà. Hắn cảm thấy vợ mà làm thành quần áo mặc thì nhất định rất đẹp.

Ra khỏi cửa hàng cũng đã sẩm tối, trời ngày hạ dài, thời gian còn sớm mà tiết nóng đã tiêu mất, đúng là thời điểm tốt để đi dạo phố, Triệu Văn Thao bèn đi dọc theo đường phố.