Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 138: Cuộc sống thường ngày




Bởi vì ăn Tết lại trùng vào ngày hai nhà dựng đòn dông nên nhà họ Triệu cùng nhau ăn. Mẹ Triệu dùng gà của Triệu Văn Thao để hầm canh gà, hai người phụ nữ có mang mỗi người hai bát lớn, có thêm cũng không uống được, già trẻ còn lại của nhà họ Triệu thì mỗi người một chén, thịt gà còn lại nấu chung với đậu đũa làm một món ăn.

Cá cũng nấu canh, cá còn lại làm một chậu với đậu phụ. Lần này anh ba Triệu đổ máu rồi, tức là hào phóng một lần, làm hai nồi đậu phụ.

Đây là hai món ăn tươi, phần còn lại chính là rau xanh thời vụ với đậu phụ, dưa muối ăn kèm đậu phụ.

Bữa cơm bao gồm bánh ú, bánh bao từ hạt kê vàng và ngô, cháo kê trắng.

Lần này chị cả Triệu cũng quay về, mang theo chút thịt và trứng gà, nói tóm lại bàn tiệc cũng không tệ lắm.

Chị tư vẫn ăn chung với Diệp Sở Sở như lần trước, vừa ăn vừa tán dóc: "Thím sáu này, em xem cái bàn tiệc này đi, hai nhà cùng nhau làm đấy mà còn không bằng thức ăn tiệc dựng đòn dông một mình nhà em!"

Chị tư là loại người thích thêu dệt chuyện, thích rồi dần quen thành thói, hễ há miệng là lời ra, hễ xảy ra chuyện là làm quần chúng ăn dưa, còn tỏ ra vô tội.

Diệp Sở Sở sớm biết chị ta là người như thế nào nên giả vờ không nghe ra mà nói: "Có thịt có rau trong thời tiết này đã rất tốt rồi, mẹ và chị cả làm cũng rất ngon."

"Không tệ, ăn rất ngon nhưng chỉ là không bằng đồ ăn hôm các em dựng đòn dông!" Chị tư giương mắt liếc nhìn Diệp Sở Sở, lại nói một cách cường điệu.

Diệp Sở Sở dừng lại, chậm rãi nói: "Khẩu vị của chị tư như thế, tương lai bàn tiệc dựng đòn dông khi xây nhà nhất định sẽ hơn đứt bọn em. Đúng rồi, chị tư, khi nào thì nhà chị xây nhà thế? Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi nhà chị thôi."

Vẻ mặt chị tư cứng đờ, nói với vẻ không thích lắm: "Ôi, chị làm sao so được với các em? Chú ấy ăn to làm lớn, tiền vào ào ào!"

“Anh hai và anh ba không buôn bán, tiền cũng không vào ào ào nhưng người ta vẫn xây nhà đấy thôi." Diệp Sở Sở ăn rau xanh rồi thong thả nói.

Chị tư nghẹn đứng, vừa lúc đứa con trong bụng đạp chị ta một cái, lập tức tìm được lí do thoái thác: "Không phải là do chị mang thai ư, nào có thời gian rảnh mà xây nhà?"

Diệp Sở Sở gật đầu nói: "Đúng vậy, chị tư mang thai, không có sức lực thu xếp việc này. Vẫn chỉ có chị tư thương xót anh tư, không giống em, mang cái bụng bầu, chả làm được gì, chuyện xây nhà đều là do Văn Thao làm, còn cả việc đồng áng nữa. Chị xem đi, em lại quên mất, nhân khẩu nhà chị tư nhiều, đất cũng nhiều hơn bọn em, một mình anh tư bận không xuể. Vậy sang năm chắc sẽ xây nhà thôi đúng không ạ? Khi đó con cũng lớn rồi, có thể rảnh tay."

Chị tư bị hết câu này đến câu khác của Diệp Sở Sở làm cho nói không nên lời, trong lòng tức giận, chị ta chỉ nói một câu, người này nói liền một tràng, trong mắt có còn người chị dâu là mình nữa không!

Muốn cãi lại nhưng nghĩ đến đứa con trai trong bụng, không được, cãi nhau thì sẽ ảnh hưởng đến con trai, cuối cùng thứ ăn được trong bữa cơm này là uất ức và nén giận.

Chị cả Triệu tới lấy thứ gì đó vừa lúc nghe được vài câu phía sau nên không nín được cười, không ngờ miệng của vợ chú sáu này lại sắc bén như thế, thực sự là không nhìn ra, trở về nói với mẹ Triệu, mẹ Triệu hừ một tiếng.

"Cái miệng của vợ thằng tư đúng là thứ gây họa, người khác không chấp nhặt với nó còn cho là mình giỏi giang lắm, đáng đời!"

Chị cả cười nói: "Lúc này chắc là nhớ đời rồi, sẽ không nói cần nữa đâu ạ."

"Chỉ với cái đầu đó của nó thì có biết cái gì là nhớ đời. Nhiều năm như vậy không biết mẹ đã châm biếm nó bao nhiêu lần, không phải vẫn thế đấy sao? Nhưng mẹ không nhìn ra Sở Sở có thể oán giận người khác như thế đấy." Mẹ Triệu nói: "Lúc vừa vào cửa được hai ba ngày đã cãi nhau với Văn Thao, sau thì không cãi cọ nữa, tốt vô cùng, tính tình cũng trở nên mềm mại rồi. Mẹ ngẫm nghĩ, đám thanh niên này ấy à, chỉ mỗi tội tính cách không được bình tĩnh, bây giờ nhìn lại, gì mà tính cách không được bình tĩnh, rõ là bé ớt!"

"Bé ớt?" Chị cả tò mò nhìn mẹ già.

Mẹ Triệu cười: "Biệt danh lúc trẻ của mẹ Sở Sở đấy, mẹ cũng chỉ nghe người ta nói thôi."

Chị cả cũng nở nụ cười.

Dựng đòn dông nhà xong thì cũng nhanh hơn, dù sao hiện tại ở nông thôn vẫn không chú ý việc lắp đặt thiết bị, lắp cửa sổ lên, đóng cái giường lò, đặt nồi xuống là có thể vào ở.

Ở giai đoạn này, anh hai và anh ba tiến hành cực nhanh, trước ngày quốc tế thiếu nhi đã dọn vào rồi, còn bên Triệu Văn Thao vẫn đang lo liệu.

"Vợ đừng vội, chúng ta cứ làm cho đàng hoàng rồi chuyển vào sau." Triệu Văn Thao an ủi Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở cười nói: "Em không vội, anh cứ làm đi, em xem anh có thể làm ra căn nhà thế nào."

Triệu Văn Thao hôn lên mặt vợ một cái rồi nói: "Em chỉ cần nhìn là được rồi!" Nói xong thì đi mất.

Hiện tại hắn buôn bán có hơi hỗn tạp, hè đã đến rồi, ở nông thôn cơ bản là tự cấp tự túc, thứ có thể mua bán rất ít, nếu không phải đầu óc hắn linh hoạt thì không thể buôn bán được rồi.

Diệp Sở Sở không cần xuống đồng, Triệu Văn Thao có thể tự mình lo liệu cho ngô và hoa hướng dương, không thể tự làm thì thuê Thôi Đại.

Ở trong phòng một thời gian dài cũng buồn chán, Diệp Sở Sở không có việc gì là lại ra ngoài đi dạo, có đôi khi đến chỗ Hạ Tùng Chi ngồi một lúc. Hạ Tùng Chi sắp sinh rồi, chính là mấy ngày này, hiện tại đang vô cùng khẩn trương. Ở nông thôn sinh con mà đến huyện thì quá xa nên đều đến trạm y tế xã, nhưng dù thế cũng cần đi một đoạn đường, Hạ Tùng Chi vẫn lo lắng không đến kịp phải sinh ở trên đường. Diệp Sở Sở chỉ đành an ủi, song lời an ủi như vậy cũng khá vô dụng, hơn nữa cô cũng đang có mang, cứ đi vậy lại làm phiền người ta nên mấy ngày gần đây chỉ đi dạo loanh quanh, thuận tiện tìm một vài việc để làm.

Ở nông thôn thiếu gì chứ cũng không thiếu hoa dại, Diệp Sở Sở nhớ lại trước đây cùng các bạn nữ làm son, bèn mang theo cái rổ nhỏ, hái cánh hoa nhỏ đủ loại màu sắc, dự định trở về làm chút son phấn gì đó.

Trong thôn này những người phụ nữ trong thôn đang bận rộn chăm sóc hoa màu thấy thế, ai nấy đều rất ngứa mắt, nhìn cô vợ nhỏ của cậu sáu Triệu kìa, sống thoải mái biết bao, chị dâu thứ tư của cô cũng mang thai đấy, nhưng có thấy cả ngày mang theo cái rổ nhỏ đi hái hoa chơi khắp nơi đâu.

"Lại đi ra hái hoa đấy à?"

Ngày hôm đó Diệp Sở Sở đi ra hái hoa, ngẩng đầu thấy là chị Trang ở sau chợ, gật đầu nói: "Đi ra một lúc ạ."

"Tôi nói này Sở Sở, cô sống thật là tốt, mang thai là không cần xuống đồng làm việc. Nhớ lại bọn tôi khi đó, sắp sinh rồi còn phải làm đấy!" Giọng chị Trang mang theo sự ghen tỵ.

Sao Diệp Sở Sở lại không hiểu nhưng cũng không hề tức giận, chỉ cười nói: "Chị Trang ơi, chị chớ nên nói lời này với em mà nên nói với anh Trang của em, hỏi anh ấy sao có thể để chị khổ cực như vậy chứ, có con rồi còn bắt chị làm việc. Nếu anh ấy không cho chị một lời giải thích thì chị đừng nấu cơm cho anh ấy nữa!"

Chị Trang hơi mất tự nhiên, ai mà không biết đôi này cả ngày cãi nhau, cãi nhau ầm ĩ đến mức anh ta không muốn về nhà, còn hỏi thử á, không hỏi đã cãi nhau rồi, đừng nói đến hỏi.

"Hỏi gì chứ, hạng người như anh ta còn có thể chú ý hơn em ư? Được rồi, chị đi làm việc đây." Chị Trang ngượng ngùng cười một cái rồi đi mất.

Diệp Sở Sở tiếp tục hái hoa như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Đừng thấy cô bình thường dịu dàng mềm mại, dáng vẻ dễ nói chuyện dễ bắt nạt, trên thực tế đó là vì cô không muốn chấp nhặt với bọn họ, nếu thật sự phải ác lên, cô cũng không kém cạnh!

Cô biết trong thôn có rất nhiều người giống như chị Trang, chỉ là đa số đều nói sau lưng nên cô sẽ không để ý, càng không để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Chồng mình nói rất đúng, để ý đến bọn họ làm rắm gì!

Diệp Sở Sở nghĩ tới câu nói này thì không nhịn được cười.