Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 133: Nghề đào mộ




Diệp Sở Sở dựa vào phần nhô ra trên tường, vuốt ve bụng, vẻ mặt hạnh phúc nhìn về phía xa xăm: “Muốn sáng sủa một chút, gần cửa sổ đặt bàn đọc sách lớn, thật dài, có thể vẽ tranh, viết chữ, bên cạnh còn có bình hoa lớn, bên cạnh đó có một ngăn tủ, còn có, con mình phải có phòng riêng..."

Ở nông thôn trẻ con và người lớn đều ngủ ở một cái giường, chỉ có kết hôn mới có giường riêng, điểm này Diệp Sở Sở rất không thích, cô hy vọng con của mình từ nhỏ đã có phòng của mình, có chỗ để đồ của riêng mình.

Triệu Văn Thao nghe vợ tự thuật, chậm rãi lộ ra vẻ bị làm khó: "Vợ, em nên viết ra giấy đi, nói nhiều vậy, anh sợ không nhớ được."

Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: "Em mới nói bao nhiêu đâu mà anh không nhớ... Ối!”

Triệu Văn Thao khẩn trương nói: “Sao thế?

Diệp Sở Sở vuốt bụng nói: “Nó đá em."

Mắt Triệu Văn Thao sáng rực lên, nhanh chóng úp mặt vào trên bụng vợ, rất nhanh đã kêu lên, nói: "Anh đã nghe thấy, nó có đá em nè!"

"Nói nhỏ chút, đừng có dọa con." Diệp Sở Sở vươn tay sờ đầu Triệu Văn Thao: "Hay là em vẽ nha, như vậy sẽ xem rõ ràng hơn."

Triệu Văn Thao ngẩng đầu nhìn vợ cười: “Vợ anh vẽ tranh đẹp nhất, anh ba nói, quần áo em vẽ rất dễ bán, chờ tới khi được thanh toán sẽ gửi tiền qua bưu điện, con số không nhỏ đâu, đến lúc đó anh cho em một cái sổ con gửi tiền.”

“Gửi tiền gì chứ, xây nhà không phải cần tiền sao?" Diệp Sở Sở cũng có nghe quần áo của mình bán đắt mới không ngăn cản người đàn ông này xây nhà, bằng không thì cô sẽ không bảo người đàn ông này xây đâu.

“Xây nhà không cần tiền của em.” Triệu Văn Thao kiên quyết nói: “Vợ, em yên tâm đi, anh tính hết rồi, qua thu nhất định sẽ trả hết nợ, tiền em kiếm được cứ giữ đấy.”

Diệp Sở Sở khẽ hừ một tiếng: “Anh phân rõ vậy là muốn làm cái gì?"

Triệu Văn Thao vội vàng giải thích, nói: "Vợ, không phải là phân chia rõ ràng, nuôi gia đình là chuyện của anh, sao có thể xài tiền của em được.”

Dùng tiền vợ kiếm được xây nhà ở khiến Triệu Văn Thao cảm thấy rất mất mặt, hắn đã từng nói rằng sẽ cho vợ sống những ngày hạnh phúc, nếu dùng tiền vợ vậy hắn còn là đàn ông không!

“Đừng có nói thế, em để lại cho con!” Diệp Sở Sở nói với đứa con trong bụng: “Bé cưng, mẹ kiếm tiền cho con, không cho cha con xài!”

Triệu Văn Thao vui vẻ: "Đúng, để dành cho con anh.”

Vào lúc này, chị hai đã thu dọn xong bát đũa, rửa tay vào nhà uống thuốc, anh hai ân cần hỏi thăm: “Em thấy như thế nào rồi?”

Chị hai đáp: "Không sao, đâu phải người quý giá gì đâu, chịu một trận đánh là khỏe rồi!”. Sau đó chị hai uống mấy ngụm nước, rửa trôi vị thuốc trong miệng.

Anh hai có hơi không vui: “Em nói cái gì đó, nói cứ như anh không quan trọng em, lại còn không quý giá, vậy em muốn thế nào mới là quý giá?"

“Bây giờ em còn đang bệnh, anh đừng tức giận với em.” Nói xong, chị hai đặt bát ở ngăn tủ, sau đó cởi giày lên giường.

Anh hai không dám nói nữa, tức giận tới bị bệnh phải tốn tiền mua thuốc không nói, nhưng việc đồng áng ai làm đây, như này chắc phải trễ nãi tới trưa rồi.

Trên giường gạch ba đứa bé thấy dáng vẻ này của mẹ, cả đám đều ngoan ngoãn mà nhắm mắt giả chết.

“Em nói với anh chuyện này.” Chị hai cởi áo ngoài, chỉ mặc một cái áo hoa cộc tay, hai cánh tay bị đánh xanh xanh tím tím.

Anh hai thấy vậy, có chút đau lòng, giọng điệu cũng mềm xuống, đáp: “Chuyện gì em?”

Chị hai bình tĩnh nói: “Chúng ta xây nhà đi.”

Anh hai chuẩn bị lên giường, kết quả nghe được câu này nhưng may là không trượt chân té xuống.

Anh ta kinh ngạc nói: “Gì cơ? Xây nhà hả?”

Chị hai kiên quyết nói, giọng điệu nghiêm túc: “Đúng, xây nhà đi!”

Ba đứa bé gần như đồng thời mở mắt, mở to mắt nhìn cha mẹ, sau đó nhìn thấy mắt chị hai như gió quét tới lập tức nhắm mắt lại, vờ như chết rồi.

“Không phải chứ, sao đang yên ổn mà em muốn xây nhà?”. Anh hai ra vẻ bình tĩnh, đứng dưới giường cởi quần áo

“Em hỏi thím sáu rồi, tiền chú út xây nhà tất cả đều là nợ đó, cả đống đó là sau thu trả, hoặc là sang năm trả, nếu nói vậy thì chúng ta cũng xây được.”. Chị hai nói xong, đôi mắt đen nhánh nhìn xà nhà, nói tiếp: “Em cũng không gạt anh, hôm nay em bệnh chính là vì nghe chú sáu xây nhà, nên nhà này nhất định phải xây, còn phải xây liền trong năm nay!”

Anh hai muốn phản đối, nhưng nghĩ tới cánh tay xanh tím lộ bên ngoài của vợ nên không nói ra được, cuối cùng chỉ im lặng mà chui vào ổ chăn.

“Em biết anh sợ không có tiền, nhưng em đã tính rồi, nền nhà và gỗ cha cũng đã chuẩn bị xong, còn lại là tiền công và tiền vật tư, vật tư cũng không cần quá tốt, chuyển chút tảng đá và gạch, làm móng và khung phòng, còn lại dùng đất, tốn không có bao nhiêu tiền."

Anh hai chợt nhớ, bèn nói: “Chút gỗ này chỉ đủ ba căn phòng, thằng sáu muốn xây nhà ít nhất ba phòng, chúng ta cũng xây, vậy không đủ."

"Chưa đủ thì mua!" Chị hai vốn muốn nói nó là em, có lẽ nên nhường cho bọn họ, nhưng nghĩ đến đống gạch đỏ rực kia, vẫn cắn răng một cái nói: "“Phật tranh giành một nén nhang, người tranh giành một hơi”, không tranh giành được một hơi này, bệnh của em sẽ không tốt được!"

Ý là “anh tự xem rồi làm đi”

Tâm trạng anh hai nặng nề, vợ đây là quyết tâm muốn xây nhà rồi!

Ngày hôm sau, chị hai lập tức bảo anh hai đi thu xếp chuyện xây nhà, cô vào đồng làm việc, chuyện nội trợ thì giao hết cho con cái.

“Nếu các con muốn ở nhà mới thì học tập và làm việc cho tốt đi!” Chị hai nói xong cầm mấy cái bánh bột ngô đi.

Anh hai thấy giữa trưa nhưng không về dùng cơm thì càng thêm lo lắng, vất vả thế này ảnh hưởng sức khỏe thì phải làm sao bây giờ?

Anh ta đành phải đi tìm cha mẹ thương lượng.

Mẹ Triệu và cha Triệu đều đang trong đồng, hai người sáu mẫu, tám mẫu ruộng nước là hạt kê, bốn mẫu ruộng là bắp và bốn mẫu ruộng là hoa hướng dương. Hai vợ chồng già đã xong phần nhổ cây kê, bây giờ là nhổ bắp và hoa hướng dương.

Anh hai tìm được cha mẹ, lập tức nói.

Cha Triệu hoảng rồi: “Gì? Mày cũng muốn xây nhà hả?”

Ngày hôm qua sau khi biết con trai út muốn xây nhà, ông vui mừng cực kỳ. Xem kìa, vẫn là con trai út cho ông nở mặt, nói năm nay xây nhà là năm nay xây nhà, không hề kém với nhà ông Diệp!. Buổi tối đó còn uống hai ly với mẹ Triệu, kết quả ngày hôm sau con trai thứ hai chạy tới nói muốn xây nhà, theo lý ông nên mừng nhưng vì sao lại hoảng thế?

"Đúng, cha." Anh hai khó mà nói là vợ muốn xây nhà, đành phải thừa nhận là ý của mình: “Cây xà ngang trong phòng của căn nhà kia con có thể dùng không?”

Tuy rằng chị hai nói muốn mua, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có thể không mua thì vẫn là tốt nhất, suy cho cùng dù có sang năm trả thì đó cũng là tiền mà!

Mẹ Triệu liếc: “Là vợ con muốn xây nhà chứ gì?”

Đứa con trai này của bà từ nhỏ hễ làm việc là có thể yên tâm, chuyện xây nhà này anh ta không thể nghĩ tới được, ít nhất là sẽ không nghĩ tới ngay bây giờ.

Cha Triệu cũng hiểu rõ rồi, không đồng ý và nói: "Cho dù là để cây xà ngang của phòng trong nhà cho con dùng thì cũng phải tốn không ít tiền mà, bây giờ vẫn chưa tới mùa thu, không biết đầu năm sẽ ra sao, vẫn nên chờ sang năm đi."

Anh hai không biết làm sao, bật thốt: “Vậy sao sáu xây được?”

Cha Triệu ngẩn người.

Mẹ Triệu nói: “Con có thể so với Văn Thao sao, nó chạy đi mua bán, kiếm tiền từ đủ nguồn. Còn con, tiền của con là tiền chết, ít ỏi lắm, con cũng dự trữ một ít, đến lúc cần dùng tiền thì phải làm sao hả?"