Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 107: Trở thành trò cười




Diệp Sở Sở ngắt một cái rồi bỏ vào trong nhân bánh sủi cảo, cười nói: "Đợi tí nữa chúng ta xem ai ăn nhiều tiền xu."

Triệu Văn Thao nói: “Vợ, vậy chúng ta có cần làm thêm mấy cái nữa không? Sáu cái có hơi ít.”

Diệp Sở Sở buồn cười, nói: "Hai người sáu cái còn thiếu? Nếu như anh sợ ăn không trúng thì mỗi cái sủi cảo đều bao một đồng tiền xu là được."

"Vậy không có ý nghĩa rồi." Triệu Văn Thao nói: "Không được, anh phải nhớ kỹ cái nào có tiền xu."

Diệp Sở Sở bị tính trẻ con của người đàn ông này trêu chọc cười rộ lên.

Hai người vừa nói chuyện vừa bao, rất nhanh đã bao hết hai cái nia, đêm nay sẽ ăn, còn dư lại thì để bên ngoài cho đông lạnh rồi sáng sớm ngày mai nấu.

Nhà họ Triệu ăn chay, ngoại trừ giao thừa ăn một bữa thì mùng một vẫn phải ăn một ngày.

Mẹ Triệu nói: “Đã từng phải ăn chay đến mười lăm tháng giêng, sau này không chịu được mới đổi thành ăn vào đầu năm, nhưng đầu năm cũng không chịu nổi nên đổi thành mùng một, bốn bữa chay thì vẫn chịu nổi.”

Diệp Sở Sở nghe vậy cười không ngừng: "Cái này mà cũng có thể sửa hả? Con còn tưởng là cố định cơ."

Triệu Văn Thao cắt một cái, nói: "Không thể tin vẻ ngoài của người lớn, dù sao bọn họ nói thế nào thì cũng có lý!”

Diệp Sở Sở cười nói: “Anh không sợ con anh sẽ nói như vậy với anh sao.”

Triệu Văn Thao nói với bụng Diệp Sở Sở một câu: “Anh sẽ không lừa gạt con của anh! Đúng không, con trai!”

Sủi cảo gói kỹ rồi, anh hai cũng đến tìm Triệu Văn Thao đi viếng năm mới.

Triệu Văn Thao mặc quần áo, lấy một xấp giấy tiền vàng mã từ trong rương mang theo, đi theo mấy anh đến trước phần mộ tổ tiên nhà họ Triệu.

Phần mộ tổ tiên của nhà họ Triệu ngay trên đỉnh Đông Lương tại đầu thôn, đến viếng năm mới không chỉ có nhà bọn hắn mà còn có phần mộ tổ tiên của những hộ gia đình khác trong thôn, có người thì ở xa, cũng có không xa lắm, thậm chí còn có trong ruộng đồng nhà mình.

Mỗi người đều mang theo giấy tiền vàng mã, cầm đèn pin trong tay, dọc theo tay vịn bằng thép trên đường nhỏ để tìm mồ mả nhà mình, anh hai nói: "May quá, không có gió.”

Anh ba dậm chân, nhìn vào tay áo, nước mũi đã bị đông lạnh rồi: “Hanh khô, hanh khô!”

“Em đi vẽ vòng” Nói xong, Triệu Văn Thao nhặt một cái chạc cây dưới đất, vòng quanh mồ vẽ một vòng.

Anh hai đợi sau khi vòng vẽ xong thì chia giấy tiền vàng rồi để trước cửa mộ, quỳ xuống, châm.

Anh ba và anh tư, Triệu Văn Thao cũng chia nhỏ từng xấp tiền vàng mã trong tay mà mình được chia vào trong lửa.

Anh hai vừa cầm côn gỗ khều giấy tiền vàng mã, vừa lẩm bẩm: “Lão tổ tông, hôm nay bước sang năm mới rồi, chúng con mời ông về nhà mừng lễ mừng năm mới, lát nữa các ông hãy theo chúng con về nhé."

Đợi tới khi đốt xong thì dập tắt lửa, sau đó dập đầu ba cái, tiếp đó đi tới mộ bên cạnh, lặp lại trình tự vừa nãy một lần. Dù sao cũng đâu phải chỉ có một tổ tông, họ đều cần được thăm viếng.

Mặt mấy anh em đều đã bị lạnh tới tê rần, cuối cùng cũng đốt xong, lúc đi về, vừa đi vừa lẩm bầm khấn giống lúc nãy: “Lão tổ tông, theo chúng con đi, theo chúng con về mừng năm mới.”

Họ sẽ nhắc như thế đến khi về tới nhà, đến trước bài vị tổ tông dập đầu ba cái, thắp hương thì coi như xong viếng năm mới.

Lúc dưới cầu bọn họ đụng phải thằng nhóc nhà bác Triệu đến viếng năm mới.

Nhà bác Triệu có tổng cộng ba đứa nhóc, đứa lớn tham gia quân ngũ và đã xuất ngũ tới mỏ than làm việc, đứa thứ hai chết đuối, chỉ còn mỗi đứa thứ ba, gã cùng tuổi với Triệu Văn Thao nhưng chênh lệch một ngày, tên mụ là Tiểu Ngũ Tử, còn tên gọi là Triệu Văn Vũ.

“Các anh đã viếng năm mới xong rồi hả!” Triệu Văn Vũ một tay cầm đèn pin, một tay mang theo giấy tiền vàng mã.

Anh hai hỏi: “Đã viếng xong rồi, sao bây giờ em mới tới!”

“Cha em nói sáng sớm đường đến viếng lão tổ tông khó đi.” Triệu Văn Vũ cũng đành chịu, cha kêu đến lúc nào thì phải đến lúc đó thôi.

Triệu Văn Thao dặn dò: “Vậy hả! Vậy thôi, cậu mau đi đi, đốt xong giấy nhớ kiểm tra lửa nha!”

Gã đáp: “Tôi biết rồi, tôi đi đây, hôm nay lạnh quá, mọi người mau về đi!” Triệu Văn Vũ vội vàng nói vài câu, sau đó bước nhanh lên cầu.

Anh ba châm chọc nói: “Bác cả thật là, lại còn sáng sớm đường đến viếng lão tổ tông khó đi, giống như ông ấy từng đi vậy.”

"Được rồi, gần sang năm mới, đừng nói vớ vẩn."Anh hai nói xong tiếp tục lẩm bẩm lão tổ tông theo chúng con đi, về nhà mừng lễ năm mới.

Đến nhà, bài vị của các vị tổ tông được đặt trong phòng cha Triệu, bởi vì đó là chính phòng, nơi đây chẳng qua là một nơi nhỏ bé được xây dựng tại nhà chính, xây xong thì đặt bàn vào, đặt bài vị lên, như vậy là thành nơi của các vị tổ tông.

Hết cách rồi, đời sau của lão tổ tông tương đối nhiều nên không có phòng riêng cho bọn họ, tạm chấp nhận nơi này mà ở qua ngày thôi.

Mẹ Triệu dọn đồ cúng lên, gồm: bánh nhân đậu, bánh mật, đậu phộng, hạt dưa, lê đông lạnh các thứ, sau đó thắp hương, dập đầu, xong xuôi rồi các con mới quay về căn phòng ấm áp của mình.

Triệu Văn Thao trở về phòng mình, Diệp Sở Sở nhìn thấy mặt hắn bị lạnh tới tím xanh thì bèn bảo: “Anh mau lên giường lò đi, em sắc canh gừng cho anh rồi.”. Nói xong, Diệp Sở Sở bưng canh gừng tới.

Thứ này là thứ xua lạnh tốt nhất, còn có thể phòng ngừa cảm mạo, Triệu Văn Thao ngồi ở đầu giường lò. Sau khi một chén canh gừng vào bụng, ngây người cả buổi mới trở lại bình thường.

“Đêm nay lạnh quá, có thể làm người cóng chết!” Triệu Văn Thao run rẩy.

"Bước sang năm mới rồi, đừng cứ chết sống nữa.” Diệp Sở Sở lại đưa cho hắn bát canh gừng tiếp theo.

Triệu Văn Thao gật đầu: “Vợ nói cũng đúng, không nói nữa!". Tiếp đó uống chén canh gừng thứ hai rồi nói: "Vợ, em cũng trên giường đi. Bây giờ chưa đến giờ, còn sớm lắm.”

Diệp Sở Sở kéo chăn đắp lên cho hắn, mình cũng ngồi ở bên cạnh hắn, chui người vào trong chăn.

Diệp Sở Sở hỏi: “Đêm nay chúng ta cứ nằm trên giường đến sáng à?”. Cô thầm nghĩ như vậy cũng quá chịu tội rồi đó?

Triệu Văn Thao hỏi: “Vậy nhà em như thế nào?”

Diệp Sở Sở nói: “Nhà em cũng đón giao thừa, nhưng là khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, chứ còn đi ngủ em chịu không được, mười giờ hơn ăn sủi cảo xong rồi hẳn đi ngủ.”

“Không có gì đâu, em mệt thì ngủ đi.” Triệu Văn Thao duỗi tay ôm lấy vợ: "Nhà anh thì tự do, muốn làm gì thì làm.”

Diệp Sở Sở hỏi: “Vậy còn anh?”

“Anh cũng vậy, lát nữa mệt thì đi ngủ." Triệu Văn Thao cười nói: "Anh không phải anh cả, bây giờ ngủ cha mẹ cũng sẽ không nói gì anh."

Diệp Sở Sở vỗ hắn một cái: "Lại nói bậy!".

Hai người úm trong chăn, giờ đến giờ thì đi đốt giấy, sau đó đốt pháo và ăn sủi cảo.

Thời gian mỗi nhà đốt giấy cũng không giống nhau, có sớm, có muộn nhưng sớm thì cũng phải tới chín giờ, muộn thì mười một giờ gần mười hai giờ. Nhà họ Triệu tương đối trễ, đều là gần mười hai giờ.

Anh hai, anh ba, anh tư đã gói xong sủi cảo rồi, bữa cơm này đều là sủi cảo từ bột mì, chút bột mì được phân của một năm đều để lại cho mớ sủi cảo này đấy.

Mấy người phụ nữ đun một nồi nước, người lớn và trẻ con cùng nhau gội đầu, rửa chân, thay quần áo mới. Quần áo mới ở đây chính là lộn người quần áo cũ lại, may lại lần nữa, tiếp đó là thay đổi giày bông vải. Mấy đứa Nha đổi dây thừng màu đỏ, mấy thằng nhóc thì mỗi đứa chia một ít pháo hoa nhỏ.

Loại này là loại một cây có hai, ba mươi, đốt sẽ xoẹt ra một đóa tia lửa nhỏ, vừa an toàn lại tiện, là thứ tốt nhất để lừa trẻ con.

Mấy người đàn ông đang vội vàng chuẩn bị công đoạn cuối cùng là phát giấy thần.

Cha Triệu mẹ Triệu không có chuyện gì, họ gói sủi cảo, ngồi an vị ở giường lò, hai vợ chồng già nói chuyện chờ tới giờ.