Lúc này, vẻ mặt Bạch Vũ Hà cũng thay đổi, đó là phản ứng của cô khi nghe thấy câu nói chẳng thiện chí lắm kia, cuối cùng cô vẫn mỉm cười nói: "Vẫn còn sớm, nếu không gặp được người mình thích thì thà ở một mình còn hơn, như bây giờ cũng được."Những lời này cũng mơ hồ khiến Lâm Thiển Thu bị tổn thương, chị ta nói chị ta sẽ kết hôn thật tốt, nhưng chị ta vẫn không ngừng tán tỉnh người khác như một gái đi3m, chị ta còn làm thế với nhiều người à, chị ta có thể diện không vậy?"Ồ, chị không hiểu rồi.
Tốt nhất là chị nên kết hôn đi." Lâm Thiển Thu bước tới, đặt chiếc ô vào tay Hạ Phong.
Cô dùng tay móc lấy cánh tay của Hạ Phong, áp mặt vào đó và nhìn Bạch Vũ Hà bằng ánh mắt và vẻ mặt hết sức vui vẻ nói: "Chị nhìn xem, mối quan hệ của chúng em đang tốt như thế này, không phải qua chuyện này chị lại thấy anh Phong là người tồi đó chứ?"Hạ Phong trong phút chốc cứng đơ người, anh không biết mình nên làm gì, bất giác liếc nhìn Lâm Thiển Thu, lông mày hơi nhíu lại, nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao anh lại không rút tay ra.Bạch Vũ Hà đương nhiên sẽ không nói xấu, nhưng nàng thật sự không muốn nhìn Lâm Thiển Thu diễn xuất, chỉ có thể vội vàng nói lời tạm biệt, cầm túi xách rời đi mà không quay đầu lại.Lâm Thiển Thu hơi nhướn mày khi nhìn thấy Bạch Vũ Hà rời đi, cô đứng thẳng dậy, định rút tay ra thì bàn tay to lớn của Hạ Phong đặt lên tay cô: “Cứ như vậy đi, nếu em đi, mặt trời sẽ chiếu nắng vào người em mất."Lâm Thiển Thu đưa mắt nhìn lên và nhìn thấy Hạ Phong cầm một chiếc ô trên đầu, che khuất hoàn toàn ánh nắng mặt trời.Dường như líc ây, Hạ Phong có vẻ không có chú ý tới ánh mắt của cô, chỉ tập trung nhìn xe cộ bên đường, nếu có mỏi thì anh cũng đổi tay cầm chiếc ô, nhưng luôn chắc chắn rằng sẽ che chắn cho Lâm Thiển Thu.Khi hai người gọi xe đến ga mua vé giường nằm rồi lên tàu thì trời đã tối, họ đưa vé cho người soát vé và lên tàu.Thân tàu có màu xanh lá cây, cửa sổ có thể mở lên xuống, không có quạt điều hòa, vừa lên tàu là ngửi thấy mùi gì đó, Lâm Thiển Thu cau mày, không ngừng tỏ ra khó chịu, nhẹ nhàng, từ từ xịt một ít mùi nước hoa thoang thoảng lên người, để chúng nồng nặc hơn, át đi những mùi linh tinh và có chút khó chịu ngoài kia.Hạ Phong mua một ghế cứng cho mình và một chiếc giường mềm cho Lâm Thiển Thu, giá vé xe gần như tăng gấp đôi, khi lấy tiền để trả cho chỗ ngồi của Lâm Thiển Thu, anh cũng không đề cập đến chỗ ngồi của mình, cho đến khi lên xe, Lâm Thiển Thu mới hiểu được tình hiện tại.Thu dọn đồ đạc xong, Hạ Phong nói: “Em ngủ giường dưới, buổi tối anh qua đây ngồi, em đừng lo.”Lâm Thiển Thu suy nghĩ một hồi, rồi cô nhìn anh nói: "Nói với tiếp người nhân viên ở đó đi anh, rằng anh có thể trả thêm tiền và đổi chỗ sang ghế giường nằm ở đây.
Nếu không, nhỡ đâu vào ban đêm, mấy người phục vụ bảo anh không được ngồi ở đó thì sao?"Trên thực tế, mấy người nhân viên phục vụ ở đó cũng không quan tâm lắm về mấy việc này, họ chỉ kiểm tra xem có vé không, rồi cho họ lên xe, chứ không phải lúc nò cũng để mắt đến khách hàng.
Hạ Phong liếc nhìn đôi mày hơi cau lại của cô và biết rằng cô ấy khá lo lắng về điều này, sau đó anh cười nói: "Không sao đâu."Hạ Phong yêu cầu cô nhân viên đứng gần đó đổi lên ghế giường nằm, vì chiếc giường phụ cạnh đó không có đủ đồ dùng như chăn, gối,...!nên phải loay hoay mãi mới tìm được giường để đổi, và đêm muộn hôm đó, hai người mới mua được hộp cơm để ăn trên xe..