[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 3




Nhưng vào giờ phút này, những gì cô nhận thức được cho cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, vận mệnh của cô thật sự sẽ bị người khác quyết định, trở thành một người phụ nữ như vậy, sẽ mất đi chồng và con gái, sẽ biến thành một người mà ngay cả cô cũng hoàn toàn không biết!

Nghĩ tới đây, cô hít một hơi, cố gắng nhớ lại một vài chi tiết trong cuốn sách.

Con trai ruột của "Cố Thuấn Hoa" đau lòng ôm đầu nhìn "Cố Thuấn Hoa": "Mẹ tôi biết bà vào lúc đó sẽ dùng cách như vậy để hãm hại mẹ, bà không biết mẹ rất đau khổ sao? Mẹ nói với bà, mẹ có thể ly hôn, trả ba lại cho bà, bà làm sao lại có thể làm ra những chuyện này? Bà có biết, buổi tối mẹ vì bà mà khóc thầm, sức khỏe của mẹ vốn không tốt, bà sao lại có thể làm những chuyện khiến mẹ đau lòng chứ!"

Người "Mẹ" trong miệng con trai, đó chính là em họ cô Trần Lộ.

Mà sau khi "Cố Thuấn Hoa" vào tù, với tác giả tiểu thuyết dùng góc nhìn của một người ngoài cuộc, dùng một bút pháp ưu việt mà hối hận nói: "Cố Thuấn Hoa người này cũng không phải là người xấu, chỉ là với tính tình ích kỷ và nông cạn của một người dân nhỏ ở thành phố, bị cuộc sống khổ cực ở thôn quê dọa sợ, tham lam hưởng thụ, một lòng cho là mình là một người xinh đẹp, là vợ của giáo sư, cho nên cái gì cũng không quan tâm."

Thậm chí về sau còn nói: "Chính cô cũng là vì tham tiền của đàn ông, liền cho rằng mọi phụ nữ trên đời này cũng đều tham tiền của đàn ông, tình yêu giữa Canh Nhậm Niên và Trần Lộ, cô không có cách nào hiểu được."

Cố Thuấn Hoa hít một hơi sau, khôi phục một chút khí lực.

Không được, không được, nhất định không được.

Dù cho câu chuyện của quyển sách này như thế nào, cô cũng phải tìm cách cố gắng thoát khỏi cuộc đời trong tiểu thuyết, cô không thể chịu để gió cuốn đi!

Cô tỉnh táo lại, nhanh chóng định hình được tình cảnh trước mắt, Nhâm Cạnh Niên là nam chính, là một nam chính, thì anh sẽ người bị ảnh hưởng lớn nhất bởi cốt truyện, anh rất khó thoát khỏi ràng buộc của cốt truyện chính, vì vậy cô muốn đấu tranh cho Nhâm Cạnh Niên sẽ rất khó khăn, thậm chí có thể đưa mình vào cuộc, nhưng là đứa trẻ, hai đứa con của cô, cô phải cứu vãn, nói thết nào cũng phải cứu vãn.

Cho dù có chuyện gì xảy ra với cuốn tiểu thuyết chết tiệt này, cô cũng sẽ không để cô cùng với đứa trẻ bị người như vậy làm nhục, cô sẽ tự một mình nuôi con.

Đứa con trai con sinh ra, lại giúp mẹ kế trách móc mẹ ruột, cô không chịu nổi.

Đứa con gái cô yêu thương lại là người ghen tỵ với người ta đến phát điên, cô càng không hiểu nổi.

Cô phải thay đổi tất cả những chuyện này, không thể để cho những từ ngữ trong quyển sách này ảnh hưởng đến cuộc đời mình!

Cố Thuấn Hoa cái gì cũng không để ý, liền xếp hành lý, chạy thẳng về nhà.

Lúc trở về, đụng phải một người.

Đối phương mặc đồng phục làm việc từ vải thô, đầu đội mũ bông, nhìn thấy cô, sững sốt một chút, rồi bật cười: "Ô, đây không phải là Thuấn Hoa sao, thật là trùng hợp, mà cô vừa mới về quê rồi mà! Sao lại trở lại?"

Cố Thuấn Hoa nhận ra đây là một tiểu thương, tên là Dũng Tử, lớn lên cùng với cô trong một khu dân cư lớn, nghe nói bây giờ đang làm việc trong một xưởng chế biến gỗ.

Cô đặt túi hành lý xuống, mở ra, bên trong lấy ra một bọc lớn bọc nhỏ: "Dũng Tử, anh nói với ba mẹ em một tiếng, nói em có chút việc nên trễ vài ngày, sau đi một chuyến đến Nội Mông Cổ, đây là khoai ngọt cùng với củ cải đường, và mì sợi, là thức ăn của Quân đoàn chúng ta, mì sợi là đặc sản địa phương, anh đưa cho ba mẹ em, rồi chia ra đi!"

Nói xong đóng giỏ hành lý lạnh, chạy đi, chỉ để cho Dũng Tử ở nơi đó noi lớn: "Thuấn Hoa, Thuấn Hoa, quê em ai cũng mong em, chờ em về, có gì thì gọi điện về nhà một tiếng!"

Nhưng mà Cố Thuấn Hoa nào có quan tâm!

Lúc vừa tỉnh ngộ, trong lòng cô chỉ muốn về thành phố, về thành phố, thật giống như không trở về thành phố, thì đời cô xong rồi.

Nhưng sau khi tỉnh ngộ, trong đầu cô chỉ có hai đứa trẻ.

Cô có thể chấp nhận Nhâm Cạnh Niên yêu người khác, cũng có thể chấp nhận đến cuối cùng cô cũng sẽ không có được hạnh phúc, nhưng là đứa trẻ của cô tại sao lại gặp những chuyện đó, tại sao lại trở thành lót đường để gia đình người ta hạnh phúc!

Cô không can tâm!

Cô phải đưa hai đứa trẻ về bên cạnh mình để chăm sóc, nếu như cô không thể đưa hai đứa trẻ về thành phố, thì chắc chắn sẽ không trở lại, cô chắc chắn sẽ không bỏ lại hai đứa trẻ!