[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 24




Căn nhà chỉ có ba gian phòng nhỏ nên tất nhiên là không thể nào có phòng bếp được, cả nhà nấu cơm cũng đều là nấu ở ngoài mái hiên trước cửa, mỗi gia đình cơi nới thêm nửa mét tính từ cửa ra vào thì cũng miễn cưỡng đủ chỗ để nấu nướng.

Mùa hè thì nấu cơm dưới mái hiên, mùa đông thì chuyển thành bếp than.

Hàng xóm đã về hết rồi, mẹ của Cố Thuấn Hoa - Trần Thúy Nguyệt thấy cô đi tới thì mắt dính chặt vào trứng gà không rời.

Cố Thuấn Hoa: “Bọn trẻ chịu đói khắp cả đường đi rồi.”

Trần Thúy Nguyệt nghĩ đến bọn trẻ một chút, thật ra thì bà cũng cảm thấy đau lòng.

Bà chính là người như vậy, một bên đau lòng cho con gái và cháu ngoại trai cháu ngoại gái, một bên thì cũng đau lòng cho quả trứng gà, nếu nhà bà có một kho chứa trứng thì bây giờ cũng không phải tiếc nuối như vậy.

Trần Thúy Nguyệt cầm lấy trứng gà và bột mì: “Con đi dỗ bọn trẻ ngủ đi, để mẹ đi rán trứng gà, rán xong mẹ sẽ mang vào phòng cho con.”

Cố Thuấn Hoa cũng không khách khí, trực tiếp đưa trứng gà cho Trần Thúy Nguyệt.

Cố Toàn Phúc bên cạnh nhìn thấy vậy thì nói: “Gần đây chất lượng cuộc sống cũng tăng lên rồi, lương của ba cũng tăng thêm, muốn ăn gì thì cứ ăn hết mình đi.”

Cố Thuấn Hoa nghe thấy vậy liền cười nói: “Ba, ba nghĩ con là loại người biết khách khí với người trong nhà hay sao?”

Cố Toàn Phúc nghe thấy vậy cũng chỉ nhếch môi cười: “Con gái, con cứ yên tâm ở lại đây, đừng sợ, ngày mai ba đi đến khu phố cũ, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải làm được hộ khẩu cho con."

Cố Thuấn Hoa: “Ba, không cần gấp đâu ạ, để con tự đi đến văn phòng thanh niên tri thức xem một chút rồi nói sau.”

Cố Toàn Phúc: “Con đó, từ nhỏ đã có chính kiến của riêng mình, ba cũng không có ý gì cả, mà mẹ con nói cái gì cũng cũng đừng để trong lòng, con cứ coi như là bà ấy đánh rắm một cái rồi thôi đi.”

Cố Thuấn Hoa: “Nói cái gì mà nói chứ, con sao có thể để bụng được, con nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, dù sao thì bây giờ con cái gì cũng ăn, chỉ có không ăn đắng!”

Tất nhiên là Cố Thuấn Hoa không thèm để ý, mẹ cô nói cái gì cô cũng không nghe vào, coi như là trước kia nghe nhiều rồi, sau này sẽ không thèm nghe nữa.

Dựa vào cái tính tình kia của mẹ cô, một ngày nào đó không tự chủ được sẽ bán cô để lấy tiền cho Trần Lộ mua áo khoác mặc mất, nếu cô thật sự cái gì cũng nghe, vậy thì lấy đâu ra đường sống cho mình nữa?

Sau khi nói chuyện xong, Cố Thuấn Hoa vào phòng, hai đứa bé đang ngoan ngoãn ngồi dựa vào đầu giường, mặt đầy vẻ hoang mang hết nhìn đông lại nhìn tây.

Thấy Cố Thuấn Hoa đi vào thì ngay lập tức rời sự chú ý lên người cô.

Đa Đa nhút nhát nhìn cô không nói lời nào, Mãn Mãn lên tiếng hỏi: “Mẹ, có phải bà ngoại không thích chúng con không ạ?”

Trong lòng Cố Thuấn Hoa như bị bóp nghẹt lại.

Phòng trong nhà cách âm không tốt, người ở ngoài la hét ầm ĩ gì cũng có thể nghe thấy hết, hai đứa bé gầy yếu, người ngoài nhìn vào cũng nghĩ là đứa bé còn nhỏ nên nói chuyện không né tránh gì, cho rằng bọn chúng không hiểu.

Thật ra trong lòng của hai đứa bé cái gì chúng cũng có thể hiểu được.

Sinh ra dưới chân ngọn núi Âm rộng mênh mông, lớn lên bên cạnh giếng mỏ hoang vắng, bọn chúng nào đã được tiếp xúc với các cảnh đời của xã hội gì đó, hai đứa trẻ con nhỏ tí xíu, khi nhìn người đôi mắt long lanh trong suốt nhìn thấy cả đáy, rụt rè sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí đến từng sợi tóc tơ.

Cố Thuấn Hoa nhớ lại nội dung vở kịch trong quyển sách đó, Mãn Mãn trở nên lãnh đạm vô tình, Đa Đa mắc chứng cuồng loạn, ai mà ngờ được một cô gái nhỏ đáng thương bây giờ lại trở thành tính cách như vậy.

Trẻ con đơn thuần như một tờ giấy trắng, bất kể viết vẽ lung tung lên bên trên màu sắc gì, cũng chỉ là hành vi của người lớn mà thôi.

Giờ phút này Cố Thuấn Hoa hận không thể mở rộng đôi cánh, bao bọc bảo vệ hai đứa bé trong lòng bàn tay, dốc lòng che chở.