Lục Tĩnh Dương đã hiểu, nhìn về phía Lương Vịnh Văn nói: “Mọi người đi theo con đi, con dẫn mọi người đi gặp cô ta.”
Bên phía cục công an chắc cũng đã điều tra xong rồi, hồ sơ trục xuất cũng đã phê duyệt xong, Lục Tĩnh Dương đích thân đi dẫn Lương Tư Dao đi ra ngoài.
Chờ đến khi nhìn thấy gương mặt xấu xí sưng vù như cái đầu heo của Lương Tư Dao hiện tại, da mặt Cung Linh Lung khẽ run, chạm phải ánh mắt tràn ngập ý cười của em chồng, cô cũng không nhịn được cong môi lên mỉm cười.
Ba tên nhóc thối kia đánh ác thật đó, chỉ e là phải mất một tháng mới khôi phục lại được.
Lương Tư Dao là một đứa nhát gan thích ăn h.i.ế.p kẻ yếu sợ người hung dữ điển hình, trận đòn no nê sáng hôm nay đã để lại ám ảnh vô cùng to lớn trong lòng cô ta, hiện tại nhìn thấy Cung Linh Lung lập tức theo bản năng sợ hãi, còn chủ động trốn ra đằng sau các đồng chí công an để tìm kiếm bảo vệ.
Bởi vì là bị trục xuất cho nên cục công an sẽ phụ trách xử lý những công việc tiếp theo, bên phía kinh đô ra lệnh cho Lục Tĩnh Dương đưa bọn họ lên máy bay, bên phía thành phố Dương cũng sẽ có đồng chí công an đến tận sân bay đón, sau đó lại làm thủ tục đưa bọn họ đi ra nước ngoài.
Chờ hai mẹ con bọn họ bị đưa đi rồi, Cung Linh Lung cũng lái xe chở hai cha con bọn họ đi: “Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại đến khách sạn Kinh Hoa.”
“Được.”
Tiễn hai mẹ con Lương Vịnh Văn rồi, Thôi Trí Viễn cảm thấy đến cả việc hít thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, nói: “Linh Lung, chắc là Tĩnh Xuyên cũng còn chưa ăn cơm đâu, con gọi bọn họ đi ra ngoài ăn luôn đi.”
“Mẹ đã nấu sẵn cơm ở nhà rồi, chắc bọn họ cũng ăn xong rồi.”
Cung Linh Lung thông qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Thôi Tư Vi có chút uể oải, không còn hoạt bát tinh nghịch như lần gặp mặt đầu tiên, chủ động tìm cậu bé nói chuyện: “Tư Vi, em muốn ăn cái gì?”
Thôi Tư Vi lộ ra nụ cười lễ phép nói: “Cái gì cũng được ạ, em không kén ăn.”
“Em lớn lên ở nước ngoài, chắc là đã quen ăn cơm tây rồi, chỗ này các tiệm cơm ở bên ngoài đều không có cơm tây, khách sạn Kinh Hoa thì có, nhưng mà có lẽ cũng không ngon lắm, em có muốn đi ăn không?”
Thấy cô suy nghĩ cho mình, Thôi Tư Vi vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, không cần, ở nhà thì bọn em cũng ăn đồ ăn Trung Quốc nhiều hơn, em rất thích ăn đồ ăn Trung Quốc, cứ tùy tiện ăn cái gì đó là được.”
“Được rồi.”
Cung Linh Lung suy nghĩ một chút, lên kế hoạch: “Đến ba giờ rưỡi mới có người đến phỏng vấn, hiện tại còn rất sớm, hay là chị dẫn em và cha em đi ăn lẩu thịt dê xuyến ha? Ăn xong đi đến khách sạn, vẫn còn thời gian để tắm rửa chuẩn bị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-946.html.]
“Được, vậy đi ăn thịt dê đi.”
Đã hai mươi năm rồi Thôi Trí Viễn chưa được ăn thịt dê xuyến chuẩn vị kinh đô, đúng là có chút nhớ mùi vị trong trí nhớ này.
Thôi Tư Vi chưa từng ăn, thấy cha muốn ăn, cũng gật đầu đồng ý: “Dạ được.”
A anh em đều rất thích ăn thịt dê nướng, nửa năm nay Cung Linh Lung thường xuyên dẫn bọn nhỏ đến nơi này ăn, hôm nay vừa mới đến, người phục vụ nhớ mặt cô lập tức cười nói: “Tiểu Cung, sao hôm nay cô không dẫn theo ba cục cưng đáng yêu kia đến?”
Ba anh em bọn họ miệng rất ngọt lại còn lễ phép, trông lại còn đáng yêu, đi đến đâu cũng đều được mọi người yêu thích, mỗi lần đến nơi này đều sẽ chào hỏi người phục vụ, bọn họ đã quen thuộc với nhau từ lâu rồi.
“Chị Kiều, hôm nay em tiếp khách, không dẫn ba nhóc con kia đến, lát nữa chị đóng gói một phần thịt dê nướng cho em, em đóng gói mang về cho ba nhóc.”
“Được rồi, em muốn ăn cái gì, chị lên đơn cho em ngay.”
Cung Linh Lung bảo Thôi Trí Viễn gọi món ăn, còn hỏi Thôi Tư Vi: “Tư Vi, em có ăn cay được không?”
“Được một ít ạ.” Thôi Tư Vi lễ phép cười cười.
“Chị Kiều, nồi lẩu thì vị không cay, que nướng hơi cay, phần mang về vẫn cứ độ cay như cũ.”
Lẩu và que nướng nhanh chóng được bưng lên, có đồ ăn thơm ngào ngạt quyến rũ, tâm trạng của Thôi Tư Vi đã khá hơn rất nhiều, lập tức cầm lấy que nướng bắt đầu ăn uống, ăn một miếng là hai mắt lập tức sáng rực lên: “Cha, ngon quá.”
“Trước kia em chưa từng ăn món này sao?” Cung Linh Lung cầm hai bình nước có gas lạnh đến cho hai người bọn họ.
“Chưa từng ăn bao giờ, ngon quá.”
Thôi Tư Vi cầm một chuỗi thịt dê cho cô nói: “Chị, chị cũng ăn đi.”
“Cảm ơn em.”
Cung Linh Lung thấy hai cha con bọn họ đều thích, lại đi tìm chị Kiều gọi thêm một ít xiên nữa, đồ ăn và thịt nhúng lẩu cũng gọi thêm luôn.