“Bốp!”
Cung Linh Lung sải bước tiến lên, tát một cái thật mạnh lên mặt bà ta.
“Mẹ, mẹ buông con xuống.”
Lục Trường Khiếu xoắn m.ô.n.g nhảy xuống đất, gọi hai anh em của mình nhào lên đánh lộn: “Anh cả, em út, xử bà ta.”
Bốn mẹ con cùng nhau ra trận, Cung Linh Lung mang giày cao gót mũi nhọn, điên cuồng đá vào người hai mẹ con nhà họ Lương, làm bọn họ la hét kêu rên ầm ĩ.
Ba anh em sinh ba ở bên cạnh trông thì rất nhỏ yếu, nhưng bọn họ đánh người đều tặng kèm theo linh lực, Lục Trường Khiếu giơ tay túm tóc, hai anh em còn lại chuyên đánh vào mặt bà ta, liên tục nện hết nắm đ.ấ.m này đến nấm đ.ấ.m khác lên mặt bà ta.
“Đừng, đừng đánh nhau.”
“Bé Minh, đừng đánh nữa.”
“Cha, mau đến cứu mạng, mẹ bị bọn họ đánh chảy m.á.u rồi.”
Thôi Tư Vi đứng ở bên cạnh liên tục la to, muốn kéo bọn họ ra, nhưng lại không biết ba anh em này đào đâu ra sức lực mà lại khỏe như thế, cậu bé có kéo thể nào cũng kéo không được.
Lục Tĩnh Xuyên đã nói chuyện điện thoại xong quay về từ lâu, đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ đánh nhau, cũng không có ý định ngăn cản.
Thôi Trí Viễn cũng vừa mới gọi điện thoại cho trợ lý ở thành phố Dương xong, lại thấy hai mẹ con Lương Vịnh Văn bị đè ra đánh tơi bời, sức chiến đấu của ba anh em rất cao, nấm đ.ấ.m bé xíu vừa nhanh lại vừa chính xác, mỗi lần đều có thể né tránh sự phòng ngự của bọn họ, ông ấy hơi nhướng mày, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Bốn mẹ con đều phối hợp vô cùng ăn ý, đánh hai mẹ con bọn họ một trận no đòn, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của đồng chí công an, Cung Linh Lung mới lên tiếng: “Dừng!”
“Kết thúc công việc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-941.html.]
Lục Sơ Minh vỗ tay, còn có chút ghét bỏ mà lau tay vào quần.
Đồng chí công an vội vàng chạy đến, lúc nãy từ khi còn ở đằng xa bọn họ đã nhìn thấy nơi này đang đánh nhau, cũng thấy ba đứa nhỏ đang đánh người, hiện tại chứng kiến hai mẹ con bị đánh đến mặt mũi bầm dập nằm dài dưới đất, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn ba đứa nhỏ hỏi: “Ba đứa đánh đó hả.”
“Chú công an, là bọn con đánh đó, hai người này là người nước ngoài, lúc nãy còn cầm hung khí đánh lén hại người khác. Bọn con đã khống chế được bọn họ, đây chỉ là chuyện nhỏ, các chú không cần phải cảm ơn đâu ạ.” Cung Bồng Trạch vô cùng hào sảng vẫy tay với bọn họ.
Mấy người đang hóng chuyện ở bên cạnh: “…”
Đồng chí công an: Chú nói muốn cảm ơn ba đứa hồi nào thế?
Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi lên, cười khẽ, chỉ mất một giây đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, lấy giấy chứng nhận quân nhân ra nói: “Hai đồng chí, người gọi điện thoại lúc nãy là tôi.”
“Thì ra là đoàn trưởng Lục.”
Đồng chí công an cũng đã nghe đến danh tiếng của anh, chào nghiêm sau đó mới bắt đầu tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện với anh,
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Lương Tư Dao bị bắt đi.
Cũng không biết cô ta là bị đánh đến sợ hay là vì nguyên nhân khác, đừng nói là nói dối năn nỉ, Lương Vịnh Văn thậm chí còn không dám khóc tiếng nào, khi Lương Tư Dao bị bắt đi, bà ta sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy về phòng khách sạn.
Nhìn thấy bà ta như thế, trong lòng Thôi Tư Vi vô cùng phức tạp và khó chịu, cậu bé vốn dĩ định đi làm việc với cha, lúc này cũng thay đổi ý kiến: “Cha, cha đi đi, con không đi nữa, con ở lại đây chăm sóc cho mẹ, buổi trưa đưa bọn họ đi ra sân bay.”
“Được rồi, cha sẽ tranh thủ thời gian quay về sớm.” Thôi Trí Viễn thở dài.
Lúc nãy đã chậm trễ không ít thời gian rồi, Cung Linh Lung ôm con lên xe, vẻ mặt không được vui cho lắm nói: “Đi thôi.”
Thôi Trí Viễn nhận ra tâm trạng của cô không còn vui vẻ như lúc trước, lập tức nhìn cô xin lỗi: “Linh Lung, xin lỗi, là do cha không trông chừng bọn họ cẩn thận, làm con phải sợ hãi rồi.”
“Ông là bởi vì chúng tôi nên mới đuổi bọn họ ra khỏi nhà sao?” Cung Linh Lung lạnh nhạt hỏi.