Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 940




“Thôi Trí Viễn, anh không thấy Tư Dao đã bị thương rồi sao?” Lương Vịnh Văn gào thét với ông ta.

“Là do nó tự tìm, đáng đời.”

Hiện tại Thôi Trí Viễn chỉ cần nghĩ lại là cảm thấy sợ hãi, may mà con rể bảo vệ con gái và cháu ngoại kịp lúc, nếu không cây kéo này đã đ.â.m vào người bọn họ rồi.

Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên đã một phát vào chân của Lương Tư Dao, anh đá rất mạnh, cô ta đau đến mức không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ biết ôm chân lăn lộn, hiện tại ông ấy lại đá thêm một cái nữa, làm cô ta đau đến mức muốn cắn lưỡi.

“Lương Tư Dao, đang yên đang lành sao tự nhiên chị lại nổi điên hả? Chị không biết làm người khác bị thương là vi phạm pháp luật sao?”

Ngày hôm qua cô ta không la hét hay kiếm chuyện gì, Thôi Tư Vi còn cho rằng cô ta đã ngoan ngoãn rồi, không ngờ cô ta vẫn còn muốn hại người, hiện tại cậu bé nhìn thấy cây kéo dưới mặt đất là lại cảm thấy cột sống lạnh căm căm.

“Nó không có muốn hại ai cả, đây chắc chắn là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”

Lương Vịnh Văn vội vàng cất kéo vào trong túi, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên, ngoài miệng lại nói dối tìm cớ: “Con bé không có muốn hại mấy người, chỉ là muốn leo lên xe mà thôi. Cây kéo nhỏ này là sáng nay nó dùng cắt vài thứ, quên cất vào hành lý”

Cung Linh Lung từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt lạnh như băng, lại lên tiếng hỏi Thôi Trí Viễn: “Ông có tin lời giải thích của bà ta hay không?”

“Bọn họ đang nói dối.”

Thôi Trí Viễn biết quá rõ cách làm người của hai mẹ con bọn họ, không hề nói đỡ cho bọn họ câu nào, ngược lại nói với con gái và con rể: “Tĩnh Xuyên, hai đứa là gia đình quân nhân, cứ dựa theo pháp luật nơi này để xử lý nó đi, con đi sắp xếp, hiện tại lập tức áp giải trục xuất nó đi ngay.”

“Thôi Trí Viễn, lúc nãy tôi đã nói rồi, con bé không có cố ý, đây chỉ là hiểu lầm.” Lương Vịnh Văn nhảy cẫng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-940.html.]

Tự mình rời đi và bị trục xuất là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bị áp giải đuổi đi chẳng khác nào chịu xử phạt hành chính, là bị nơi này đuổi đi, đến lúc đó bọn họ sẽ trở thành trò cười trong giới.

“Nếu cô cảm thấy có hiểu lầm thì đi mà giải thích với công an, bọn họ sẽ xử lý mọi chuyện một cách công bằng.”

Thôi Trí Viễn thấy Lục Tĩnh Xuyên đi gọi điện thoại, nghĩ đến hành vi lúc nãy của Lương Tư Dao, mặt mày xanh mét: “Trước khi tôi quay về, cô lập tức bảo nó cút đi cho tôi, quăng hết toàn bộ đồ đạc của nó đi. Trong tay bà cũng có một phần hợp đồng, là nó trái với điều lệ trong hợp đồng trước, tôi sẽ không chi trả thêm bất cứ chi phí nuôi dưỡng nào nữa.”

“Tôi, tôi không thèm.”

Cuối cùng cơn đau của Lương Tư Dao cũng dịu lại, chỉ có điều vẫn cứ đau đến mức chảy nước mắt.

“Hừ, hi vọng cô còn có chút cốt khí, nói được thì làm được, đến lúc đó đừng có chạy về nhà tôi la lối khóc lóc như một con ch.ó ghẻ.” Thôi Trí Viễn nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.

Thấy ông ấy tuyệt tình như thế, Lương Vịnh Văn tức giận đến mức cổ họng xuất hiện mùi tanh ngọt, tức giận trừng mắt nhìn Cung Linh Lung: “Anh ấy vì hai mẹ con cô mà đuổi hai mẹ con chúng tôi ra khỏi nhà, cô hài lòng rồi đúng không? Nhìn trò hề đủ chưa?”

“Có bệnh thì đi chữa bệnh đi.” Cung Linh Lung trả lời cho bà ta bảy chữ.

Lục Trường Khiếu đang được ôm cũng mở miệng phụ họa: “Bà cho rằng bà là ai chứ, mấy người bị đuổi ra khỏi nhà thì liên quan gì đến chúng tôi.”

Lục Sơ Minh và Cung Bồng Trạch đứng ở hai bên trái phải của mẹ, tiếp tục tấn công bà ta: “Bà xấu như thế, còn không bằng một cọng tóc của bà ngoại tôi, lại còn đẻ ra một đứa con gái ác độc dị hợm như thế, ông ngoại nên đuổi hai người đi từ lâu mới đúng.”

“Bà không chỉ xấu mà dáng người cũng thấy ghế, không có phẩm chất và tốt chất, kiêu căng ngạo mạn lại vô lễ, nghe nói còn xuất thân từ gia đình xã hội đen. Bà ngoài chúng tôi cao quý ưu nhã, là phần tử trí thức cao cấp có văn hóa, dịu dàng hiền huệ, xuất thân từ gia tộc có dòng dõi thư hương tốt, gương mặt và dáng người đều siêu đẹp, bà muốn xách giày cho bà ngoại tôi cũng chẳng xứng.”

Lương Vịnh Văn bị hai đứa nhỏ chửi thẳng mặt như thế, giận đến mức ăn nói không lựa lời: “Vậy thì sao chứ, cuối cùng không phải vẫn cứ ly hôn sao, vẫn chỉ là đồ đê tiện mà anh ta không cần thôi.”