Bọn họ không về nhà nấu cơm, Thôi Mẫn Chi kêu khóc lâu như thế cũng đói bụng, lúc này lại bắt đầu oán trách chị dâu cả không chịu về nấu cơm, bảo hai đứa con trai đi ra ngoài tìm người, nhưng bọn họ cũng tìm không ra, cuối cùng chỉ đành phải tự nấu cơm, ngồi xuống bàn cơm rồi lại tiếp tục oán trách.
Thôi Trí Viễn ngồi xe gần hai tiếng đồng hồ mới đi đến nơi giam giữ Thôi Ninh Viễn, ngục giam này toàn giam giữ những nhân vật trung tâm nhất, giám sát vô cùng nghiêm ngặt, bởi vì hai cha con Thôi Trí Viễn có quốc tịch nước ngoài, phải trải qua rất nhiều thủ tục kiểm tra và phê duyệt, bọn họ chờ đợi gần hai tiếng đồng hồ mới nhận được thông báo cho phép đi thăm tù.
Thời gian thăm tù chủ có mười phút, hơn nữa toàn bộ quá trình đều có cảnh ngục ở bên cạnh lắng nghe và quan sát.
Sau khi đi vào lại đợi thêm chừng mười phút, sau khi Thôi Ninh Viễn được dẫn ra, ngoại trừ gầy ốm hơn hai năm trước một chút thì ông ta cũng không thay đổi quá nhiều.
“Cha.”
Thôi Văn Đống nhìn thấy ông ta, tâm trạng kích động lại còn có chút phức tạp.
“Văn Đống.” Thôi Ninh Viễn nhìn thấy con trai cũng rất vui vẻ, chờ đến khi thấy người ở bên cạnh, sắc mặt thay đổi một cách rõ ràng: “Trí Viễn?”
“Anh.”
Thôi Trí Viễn nhìn thấy tóc bạc trên đầu ông ta, tâm trạng vô cùng phức tạp, dạy dỗ con trai ở bên cạnh: “Tư Vi, đây là bác cả của con.”
“Bác cả.” Thôi Tư Vi lên tiếng chào hỏi.
“Ừ.”
Thôi Ninh Viễn lộ ra nụ cười có chút xấu hổ, cũng vô cùng thân thiết hiền hòa hỏi: “Con mấy tuổi rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-934.html.]
“Mười tuổi.” Thôi Tư Vi trả lời
Thôi Ninh Viễn gật đầu, nhìn về phía đứa em trai thứ hai đã lâu rồi không gặp, thấy ông ấy vẫn cứ điển trai nho nhã như còn trẻ, khí thế lại càng mạnh hơn lúc trước, càng có vẻ thành thục ổn trọng hơn, lúc này ông ta đứng trước mặt ông ấy cũng có chút cảm giác không dám ngẩng đầu.
Thôi Trí Viễn đưa mấy thứ mà ông ấy mang đến cho cảnh ngục kiểm tra trước, sau đó ngồi xuống đối diện ông ta nói: “Tôi đã biết toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong nhà. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, anh xúc phạm và kỷ luật đảng và pháp luật quốc gia, cũng nên chịu truy cứu một cách nghiêm túc và trừng phạt nghiêm khắc.”
“Lần này tôi về nước là vì cha mẹ viết thư liên lạc cho tôi, chắc anh cũng đoán được bọn họ gọi tôi về làm gì.”
“Tôi đã từ chối bọn họ rồi, cho dù là chuyện của anh hay là chuyện của thằng ba và Văn Hào cũng vậy, các anh đều đã phạm sai lầm, chẳng hề bị vu oan chút nào, tôi sẽ không làm chuyện trái với pháp luật quốc gia, tôi hi vọng anh cũng đừng oán trách tôi vô tinh.”
“Mẫn Chi đã dẫn theo hai đứa con nhỏ chuẩn bị đi thêm bước nữa, lúc thằng ba xảy ra chuyện thì vợ em ấy cũng đã quyết định ly hôn, nghe nói là mang đi hết của cải và con cái, con cũng sửa theo họ mẹ. Nếu bọn họ không còn theo họ Thôi, vậy tôi cũng sẽ không để ý đến bọn họ nữa.”
“Văn Đống và Phán Nhi là hai đứa nhỏ rất tốt, mấy năm nay đều là do hai đứa nó chống đỡ cho cái nhà này, tôi đã giúp đỡ bọn nó một ít về mặt kinh tế, trong khoảng thời gian ngắn cuộc sống sẽ không còn khó khăn nữa.”
“Còn Văn Hào, một năm nữa thằng bé sẽ được ra tù, nó là con trai trưởng và cháu đích tôn, có lẽ anh cả và chị cả đều có tính toán cho thằng bé rồi, nhìn thái độ của cha mẹ, bọn họ cũng có tính toán riêng, nó cũng không cần chú hai là tôi giúp đỡ, đi ra khỏi tù là có thể không cần lo ăn lo mặc.”
Trong lúc ông ấy nói chuyện, Thôi Ninh Viễn vẫn luôn mím nhẹ môi, nhìn về phía con trai nói: “Trí Viễn, anh cả sai rồi, một bước sai từng bước sai, sai đến thái quá, phá hủy cả đời mình, cũng phá hủy nhà họ Thôi. Anh biết hiện tại có nói mấy cái này cũng đã chẳng có tác dụng gì nữa, anh chỉ có thể dùng quãng đời còn lại của mình, ở lại nơi này để sám hối.”
“Trí Viễn, anh biết hiện tại trong nhà đã nát bét cả rồi, trong năm anh chị em chúng ta, chỉ có em và Lan Chi là còn có thể đường đường chính chính thẳng eo làm người.”
“Lan Chi, là chúng ta có lỗi với em ấy, anh cũng không hi vọng em ấy có thể tha thứ cho anh, tha thứ cho cha mẹ.”
“Trí Viễn, lúc trước anh cả bị ma quỷ mê hoặc, không nghe theo lời khuyên của em, cứ nằng nặc muốn làm theo ý mình làm ra quá nhiều việc sai trái, hiện tại có thể nói là hối hận đan xen. Anh cũng không trông mong vào chuyện em sẽ giúp đỡ, hiện tại anh bị trừng phạt là đúng tội danh, anh dùng quãng đời còn lại ở nơi này sám hối cũng là chuyện đương nhiên.”
“Trí Viễn, anh biết em muốn đi về một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì, đến thăm anh một lần lại càng khó, anh cả ở đây lại mặt dày cầu xin em một chuyện.”