“Thôi Trí Viễn, anh, anh, anh… Đúng là đồ hèn nhát!”
Thôi Mẫn Chi bị ông ấy mỉa mai chặn họng không nói ra được câu nào, cuối cùng quăng cho ông ấy hai chữ “hèn nhát”.
Thôi Trí Viễn nhìn gương mặt vặn vẹo dữ tợn của bà ta, chỉ cảm thấy người này vô cùng xa lạ, lại càng cảm thấy rét run khó chịu, hừ lạnh nói: “Em thích mắng thì cứ mắng đi, tùy ý, tôi sẽ không so đo với một người đàn bà đanh đá.”
Nói xong ông ấy đứng lên, đẩy bà ta ra, xách theo đồ của mình đổi vị trí ngồi khác.
Nhìn theo bóng dáng của ông ấy, Thôi Mẫn Chi giận đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng lại chẳng thể làm gì ông ấy, trong lòng cũng có một chút hối hận, lúc nãy bà ta không nên xúc động như thế, không nên cãi nhau với ông ấy, làm vậy thì bà ta cũng chẳng có ích lợi gì.
Nhưng hiện tại bảo bà ta mặt dày xuống nước đi xin lỗi thì bà ta lại làm không được, nhìn thấy cháu trai đang ngồi ở một bên, đi tìm anh ta nói chuyện: “Văn Đống.”
“Có chuyện gì?” Thôi Văn Đống nghiêng đầu, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.
“Lúc nãy cô giận quá, không phải cố ý muốn nói những lời đó với chú hai của con…”
Bà ta còn chưa nói hết câu, Thôi Văn Đống đã hiểu được ý của bà ta, bà ta muốn anh đứng giữa giảng hòa đây mà.
Anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức chọc chú hai giận, lạnh nhạt nói: “Tối hôm qua con đã khuyên cô rồi, cô không nghe lời con, càng cứ thích nghe lời xúi giục của ông bà nói. Những lời cô mới nói lúc nãy còn làm người ta tổn thương hơn là cầm d.a.o trực tiếp đ.â.m vào người, con nghe thôi cũng đã cảm thấy khó chịu rồi, đừng nói là chú hai. Cô muốn xin lỗi thì tự đi mà tìm chú hai xin lỗi đi, đừng tìm con, tìm con cũng không có tác dụng gì.”
“Hiện tại xem ra con cũng bị Thôi Lan Chi cho uống bùa mê thuốc lú luôn rồi, bắt đầu xa cách ông bà nội.” Thôi Mẫn Chi lại nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-933.html.]
“Chẳng có ai cho con uống bùa mê thuốc lú gì cả, con chỉ là không muốn nhúng tay vào mấy chuyện lung tung rối loạn kia, mỗi ngày con đi buôn bán kiếm tiền đã đủ mệt rồi, không có tâm trạng và hơi sức đâu mà nghe mấy chuyện này.”
Thôi Văn Đống nói xong những lời này lập tức nghiêng đầu đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không muốn nhìn ba mẹ con nhà cô cả nữa.
Trong một năm nay, cô cả thường xuyên về nhà tống tiền, vừa về là lại khóc lóc kể lể oán giận, luôn trách trời trách đất, còn giống hệt như châu chấu, mỗi lần về là vơ vét hết toàn bộ đồ đạc, cứ luôn nói nhà bọn họ khổ sở để làm cớ, anh ta đã phiền muốn c.h.ế.t rồi, hiện tại nhìn thấy bọn họ đều cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chờ đến khi đến bến xe đổi sang chuyến khác, ba mẹ con Thôi Mẫn Chi không đi theo nữa, Thôi Trí Viễn cũng không nói gì với bọn họ, xách theo đồ đạc đi theo Thôi Văn Đống mua vé đổi xe khác.
Thôi Mẫn Chi đương nhiên là lại quay về nhà mẹ đẻ, vừa về là khóc, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, bắt đầu kể lể những khổ sở mà bà ta đã kể không biết bao nhiêu lần, thậm chí đến cả Tiền Mộng Bình cũng không muốn nghe nữa, ôm theo cháu nội đi ra ngoài.
Hôm nay Thôi Văn Đống còn có chuyện, Thôi Phán Nhi đi đến kho hàng của anh ta lấy một ít hàng tồn trữ, bày quán bán vỉa hè ở khu vực gần đó, cũng lời được năm sáu đồng.
Cô ta vừa mới đi đến cầu thang đã nghe được tiếng nói của cô cả, không còn muốn đi vào nhà nữa, cô ta chần chờ vài giây, vẫn quyết định không đi vào, xoay người định về căn nhà nhỏ do anh hai thuê.”
“Phán Nhi, con về rồi à.”
Tiền Mộng Bình ôm cháu nội đi ra ngoài dạo một vòng quay về, còn tưởng rằng Thôi Phán Nhi muốn đi ra ngoài hỏi: “Trưa rồi, con còn đi ra ngoài làm gì?”
“Cô cả đang ở trong nhà, con không muốn đi vào.”
Thôi Phán Nhi ăn ngay nói thật nói, thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo đưa cháu trai nói: “Mẹ, trưa nay mẹ đừng về nấu cơm nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn một chén mì đi.”
Tiền Mộng Bình cũng không muốn đi về hầu hạ ba mẹ con Thôi Mẫn Chi, ghét dáng vẻ hiện tại của bọn họ, dẫn cháu nội xoay người đi ra ngoài: “Được rồi.”