Sáng sớm hôm sau, Thôi Trí Viễn vội vàng chạy đến cửa hàng quốc doanh, mua một chút sữa bột sữa mạch nha, còn mua một bộ quần áo mùa thu, áo khoác và giày cho mấy người họ Thôi đang ở trong tù.
“Anh hai.”
Chờ đến khi ông ấy xách theo đồ đạc quay về khách sạn, Thôi Mẫn Chi đã chờ sẵn ở đây từ lâu lập tức bước ra chào đón, đằng sau bà ta còn có hai đứa bé trai chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Thôi Văn Đống cũng vừa mới đến không lâu, hiện tại nhìn thấy chú hai, cũng xấu hổ cười gương.
Anh ta không dẫn ba mẹ con nhà cô cả đến, nhưng bọn họ lại là lần lượt tiến vào, anh ta sợ sẽ bị chú hai hiểu lầm.
Thôi Trí Viễn biết không phải anh ta dẫn bà ta đến nơi này, chắc chắn là hai ông bà già kia đã báo với bà ta, cố ý bảo bà ta đến đây, nhìn đến gương mặt khắc nghiệt càng giống mẹ ruột hơn, giọng điệu của ông ấy vô cùng lạnh nhạt: “Muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn có việc phải làm.”
Thôi Mẫn Chi thấy ông ấy thậm chí còn không thèm chào hỏi mình, cũng không nói câu nào với hai đứa con của bà ta, thái độ còn lạnh nhạt như thế, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi: “Anh hai, anh mua nhiều đồ như thế là định cùng Văn Đống đi thăm bọn họ sao?”
Thôi Trí Viễn chỉ “ừ” một tiếng.
“Anh hai, bọn em cũng đi chung với anh đi.” Thôi Mẫn Chi còn định chơi chiến thuật quanh co.
“Tùy em.”
Tối hôm qua Thôi Trí Viễn ngủ không ngon, chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ, tinh thần có chút mỏi mệt, thấy con trai đã mang theo túi xách đứng lên, gọi cậu bé: “Tư Vi, chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
Bọn họ ngồi xe buýt ở trạm gần đi, đi đến ngục giam giam giữ mấy người Thôi Minh Viễn, chồng của Thôi Mẫn Chi cũng ở nơi này.
Trên xe buýt, Thôi Trí Viễn ngồi chung với con, vừa lên xe đã nhắm mắt lại ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-931.html.]
Thôi Mẫn Chi biết ông ấy không muốn nói chuyện với bà ta, trong lòng cũng mắng chửi giống hệt mẹ ruột mình, mặt ngoài lại còn hiền lành tìm Thôi Tư Vi nói chuyện kéo gần mối quan hệ.
Thôi Tư Vi đã đoán được suy nghĩ của cô cả, tùy tiện trả lời vài câu, sau đó lấy tức lấy sách ra đọc.
Đến ngục giam rồi, bọn họ xin gặp ba người cùng một lúc, Thôi Minh Viễn gặp được anh hai đã hai mươi năm không gặp, giống như nhìn thấy được cứu tinh, cảm xúc vô cùng kích động, nếu không phải còn cách một cánh cửa, ông ta chắc chắn sẽ nhào lên ôm lấy ông ấy.
Thôi Văn hào cũng rất kích động, trong lòng cũng đang ngóng trông chú hai sẽ cứu anh ta ra ngoài, cũng vô cùng cung kính và nịnh nọt chú hai.
Chồng của Thôi Mẫn Chi cũng đang mừng thầm trong lòng, đứng bên cạnh liên tục nháy mắt ra hiệu với bà ta, nếu không phải bên cạnh có cảnh ngục canh chừng, ông ta đã lập tức nhào lên bắt chuyện lấy lòng ông anh vợ hai này rồi.
Thôi Trí Viễn nhìn ba đôi mắt này, trong lòng vô cùng bi thương và thất vọng, thời gian thăm tù là có hạn, ông ấy đưa đồ đạc cho bọn họ, nói ngắn gọn trực tiếp nói thẳng suy nghĩ của mình, để bọn họ ở trong tù ngẫm lại lỗi lầm của mình, không hề nhắc đến chuyện khác.
Mười lăm phút thăm tù đã hết, Thôi Trí Viễn cũng không cho bọn họ có cơ hội năn nỉ gì, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Thôi Văn Đống nói vài câu với bọn họ, nhanh chóng đưa cho anh trai và chú ba của anh ta mỗi người năm mươi đồng và một ít đồ ăn thuốc lá, cũng rời đi theo.
Ra khỏi ngục giam rồi, Thôi Mẫn Chi vô cùng sốt ruột kiếm chuyện: “Văn Đống, tại sao lúc nãy con không đưa tiền cho dượng của con?”
Thôi Văn Đống lạnh nhạt trả lời: “Cô cả, chính cô cũng đi tay không đến nơi này, chưa từng cho dượng đồng nào, tại sao lại bắt con phải cho chứ?”
Thôi Mẫn Chi: “… Hôm nay là vì cô còn chưa kịp chuẩn bị gì mà.”
“Nếu cô chưa chuẩn bị gì thì lúc đó đừng chung với bọn con.”
Thôi Văn Đống cũng không tin trong túi bà ta không có tiền tiêu vặt, lúc nãy khi lên xe buýt mua vé, anh ta nhìn thấy bà ta móc tiền ra, loáng thoáng cũng thấy bà ta ước chừng có khoảng mười đến hai mươi đồng tiền.