Hai chị em Lục Thu Cúc phụ giúp anh dọn dẹp hàng hóa lên máy kéo, khi xuất phát cũng hỏi: “Anh cả, đồng chí ngồi ở ghế phụ lái lúc nãy là ai thế? Hình như em chưa gặp bao giờ.”
“Đó là cha của Linh Lung, mới từ nước M về.”
Chờ đến khi bọn họ quay về tiệm cơm, Cung Linh Lung đã gọi món xong rồi, đang đứng ở cửa chờ bọn họ, thấy trong xe còn có một ít trái cây, hỏi bọn họ: “Muốn ăn nho hay ăn dưa hấu?”
“Ăn dưa hấu đi cho mát.” Lục Tĩnh Xuyên đi đến lựa chọn một trái to.
Khi bọn họ quay về phòng bao, ba anh em đã tụm đầu lại với nhau, cởi giày leo lên ghế đứng, toàn bộ số tiền lẻ đủ loại màu sắc đã bị đổ hết ra bàn, ba anh em bọn họ đang bắt đầu đếm tiền, ba người lớn thì ngồi ở bên cạnh cười mãi không ngừng.
“Ui chu choa, hôm nay lại lời to rồi.” Cung Linh Lung nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của bọn họ cũng buồn cười.
Lục Tĩnh Xuyên bảo hai đứa em gái cắt dưa hấu ra, cầm khăn tay đi ra ngoài thấm nước, quay về chộp lấy một cái đầu nhỏ bắt đầu lau, lau mạnh bạo như đang lau bàn, lau mặt xong lại lau đến cổ.
Ba anh em đều đã quen rồi, bọn họ không phải là con nít mảnh mai, tùy ý anh thích thô lỗ thế nào cũng được.
“Con làm nhẹ thôi.”
Chu Lan Cầm đau lòng cho ba đứa cháu yêu, giơ tay đánh nhẹ lên đùi con trai, cướp lấy khăn tay trong tay anh, nhẹ nhàng lau mặt cho cháu nội.
Lục Tĩnh Xuyên bất đắc dĩ bật cười nói: “Mẹ, lúc trước mẹ tắm rửa lau mặt cho con và Tĩnh Dương cũng như thế này mà.”
“Hai đứa con da dày thịt béo, sao có thể sánh bằng ba bé con mềm mại đáng yêu được chứ?”
Hai anh em bọn họ sinh ra ở quân doanh, từ nhỏ đã lăn lê bò lếch trong bộ đội, đều là mấy nhóc con chắc nịch, Chu Lan Cầm chưa bao giờ nuôi bọn họ theo phương pháp cẩn thận tỉ mỉ.
Ba nhóc con: “... Bà nội, bọn con là đàn ông, không thể dùng từ mềm mại đáng yêu để miêu tả bọn con được.”
Chu Lan Cầm nghe xong cười nắc nẻ: “Ba đứa mới hơn một tuổi, xương cốt cũng còn mềm, da và thịt cũng mềm mại mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-917.html.]
“Đường Đường mới mềm.”
Lục Sơ Minh không thích hai chữ này dính líu đến mình, còn nói sang đề tài khác: “Sáng hôm nay con kiếm được nhiều tiền nhất, ba thùng đồ hộp đều bán sạch luôn.”
“Ba cục cưng đều rất giỏi.”
Chu Lan Cầm lau mặt cho bọn họ xong, thấy hai chị em Lục Thu Cúc mang dưa hấu đến, hỏi thăm: “Thu Cúc, Thu Đồng, dạo gần đây mỗi ngày bọn con đều đi ra ngoài bán hàng sao?”
“Dạ, có đôi khi con bán phụ anh cả, có đôi khi sẽ chia lại một ít hàng hóa của bọn họ rồi đi đến nơi khác bán kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Lúc trước hai người Lục Thu Cúc chưa từng bán hàng vỉa hè bao giờ, lúc đến giúp đỡ cũng là vì được ba anh em cổ vũ mới dám bước ra bước đầu tiên, việc này cũng không khó khăn giống như trong tưởng tượng, hiện tại lại nghĩ đến chuyện mỗi ngày đều kiếm tiền, hai chị em đều rất vui vẻ.
Chu Lan Cầm gật đầu, giới thiệu với bọn họ: “Đây là cha của Linh Lung, anh sui còn nhỏ hơn cha hai đứa vài tuổi, hai đứa cứ gọi là chú đi.”
“Dạ vâng.”
Hai chị em trả lời, cũng lễ phép chào hỏi: “Chào chú thôi.”
“Chào hai đứa, Thu Cúc, Thu Đồng.”
Thôi Trí Viễn luôn mang theo bao lì xì trên người, tặng cho hai người bọn họ mỗi người một cái bao lì xì quà gặp mặt: “Đây là chút tấm lòng của chú, hai đứa cầm lấy mua đồ mà mình thích.”
Người lớn tặng không thể từ chối, hai người bọn họ đều lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn chú Thôi.”
Ba đứa nhỏ đã tính toán xong thu nhập của sáng hôm nay, lời được không ít tiền, ba anh em đều vô cùng hào phóng mỗi người rút ra mười đồng tiền đưa cho Cung Linh Lung nói: “Mẹ, trưa nay bọn con mời mọi người ăn cơm, mẹ cầm tiền đi thanh toán đi.”
“Được rồi, cảm ơn ba cục cưng.”
Cung Linh Lung nhanh nhẹn nhận lấy nhét vào túi, duỗi tay lần lượt ôm lấy ba đứa con, hôn lấy cả ba, cố ý làm cho bọn họ cảm thấy nhột.