Lúc trước khi nhà họ Lương chưa sụp đổ, Lương Vịnh Văn cũng vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược, bình thường khi đi ra ngoài đều hỉnh lỗ mũi lên với người khác, thanh danh trong giới người Hoa cực kỳ xấu, mọi người đều là sợ sẽ bị nhà họ Lương hại nên mới không dám đối đầu với bà ta, tránh xa bà ta ra.
Từ sau khi nhà mẹ đẻ bị đổ, bà ta mà đi ra ngoài ra vẻ kiêu căng ngạo mạn là người khác bắt đầu đánh trả báo thù, giai đoạn đầu kia, bà ta cũng bị người ta trả thù sau lưng rất nhiều lần.
Bà ta bị người khác ăn hiếp, chạy về nhà tìm Thôi Trí Viễn giúp đỡ, nhưng ông ấy đều không thèm để ý, còn bắt bà ta phải đi xin lỗi.
Dần dần, bà ta mới ý thức được không có ai giúp bà ta, tính cách cũng từ từ khiêm tốn lại, đi ra ngoài cũng không còn kiêu ngạo nữa, chỉ có điều mãi vẫn không thể nào hòa nhập với mọi người, không có ai muốn để ý đến bà ta, có đôi khi người khác nói chuyện với bà ta đều là vì nể mặt Thôi Trí Viễn.
Bà ta vẫn luôn cho rằng bà ta sinh Thôi Tư Vi rồi, Thôi Trí Viễn sẽ thay đổi thái độ với bà ta, mãi đến hôm nay bà ta mới phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều rồi, trong lòng ông ấy vẫn luôn nhớ rõ chuyện nhà họ Lương ép buộc sỉ nhục ông ấy.
Bà ta không có địa vị gì trong nhà, cũng không có quyền lên tiếng, đến cả con trai cũng không thèm nghe lời bà ta, bà ta đột nhiên cảm thấy cuộc sống thế này cũng chẳng có gì vui vẻ.
Lời đe dọa lúc nãy của Lương Vịnh Văn cũng chỉ là hổ giấy mà thôi, bà ta không có nhà họ Lương ủng hộ, gia tộc chính của nhà họ Lương không thèm quan tâm đến bọn họ, lần trước bọn họ đến Hồng Kông thăm hỏi, bác trai bác gái của gia tộc chính thậm chí còn không thèm mở cửa đón chào, chỉ tìm cớ nói là đi ra ngoài du lịch rồi, bà ta không có bất cứ cách gì để áp chế Thôi Trí Viễn.
Hai mẹ con bọn họ quay về phòng rồi, Lương Vịnh Văn nằm trên giường khóc hu hu, Lương Tư Dao nghe mà phát phiền nói: “Mẹ, đừng khóc, con đã nói là sau này con sẽ kiếm tiền nuôi mẹ, mẹ đừng có thèm mớ tiền lẻ của ông ta nữa.”
“Bốp!”
Lương Vịnh Văn giơ tay đánh mạnh vào lưng cô ta: “Con kiếm tiền? Con có thể làm được cái gì hả? Học thì không giỏi, làm việc chê mệt, cái này thì chê, cái kia cũng không thích, mẹ còn không hiểu con sao, con không kiếm thêm phiền phức cho mẹ, mẹ đã cảm ơn con lắm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-901.html.]
Nếu không phải cô ta gây sự quá nhiều, rước về quá nhiều phiền phức thì Lương Vịnh Văn cũng không lo lắng cho cô ta đến thế, cũng không vội vã muốn chia một chút gia sản cho cô ta để phòng thân như thế này.
Bà ta đánh rất mạnh, lưng Lương Tư Dao bị đánh đến phát đau, nhảy cẫng lên, mặt lộ rõ vẻ khó chịu: “Mẹ, mẹ lại phát điên cái gì nữa vậy? Con bị mẹ đánh muốn gãy xương luôn rồi nè.”
“Mẹ chỉ đánh nhẹ một cái, làm gì đến mức gãy xương chứ.”
Lương Vịnh Văn nhìn thấy cô ta cũng rất phiền, xoay người đưa lưng nhìn về phía cô ta, không muốn để ý đến cô ta nữa.
Lương Tư Dao xoay người nằm xuống, bực bội oán trách: “Lúc trước ông ngoại bà ngoại bị mù rồi, một đống đàn ông không đi chọn, lại đi chọn người keo kiệt nhất cho mẹ. Đi theo ông ta thì sẽ có cơm ăn, không bị đói chết, nhưng cũng đừng hòng sung sướng gì, con mua cái túi xách hay đồ trang điểm gì đắt một tí đều sẽ bị mắng.”
“Cũng không biết lúc đó mẹ suy nghĩ kiểu gì nữa, chọn tới lựa đi lại chọn trúng ông ta, cho dù mẹ chọn trúng cha kế của Lộ Ti cũng đỡ hơn.”
“Tuy rằng cha kế của Lộ Ti xấu một chút, nhưng lại cực kỳ hào phóng, thường xuyên mua rất nhiều đồ tốt cho hai mẹ con bọn họ, còn thường xuyên dẫn bọn họ đi ăn cơm tây xa hoa và các loại tiệc rượu cao cấp.”
“Mẹ của Lộ Ti kém xa mẹ, dáng người cũng không đẹp bằng mẹ, mập như một con heo, bà ta cũng dẫn theo một đứa con riêng, nhưng ánh mắt của người ta lại tốt hơn mẹ nhiều.”
“Mẹ không biết đâu, tủ quần áo của Lộ Ti có rất nhiều quần áo xa hoa xinh đẹp, toàn là lễ phục dạ hội, đều là do cha kế của cô ta mua cho cô ta đó, lúc trả tiền thanh toán cũng chưa từng nháy mắt cái nào.”
“Đâu có giống như Thôi Trí Viễn, keo kiệt muốn chết, tiền sinh hoạt mỗi tháng còn có giới hạn, con cũng ngại không dám nói cho bạn học, sợ bị bọn họ cười nhạo.”
“..”