Anh ta nói rất rõ ràng, Tống Thao đã hiểu, hai ông bà già nhà họ Thôi sẽ không có ý đồ gì với Cung Linh Lung, nhưng sẽ có tính toán với con trai Thôi Trí Viễn của bọn họ.
“Ba trai hai gái, hiện tại đã có hai đứa con trai một đứa con gái vô tù, đứa con gái còn lại cũng đã thành kẻ thù, hiện tại lại bắt đầu tính kế đến trên đầu đứa con trai còn sót lại, ông bà nội nhà anh đúng là chuyên gia hãm hại con cái mà.”
Tống Thao như có thâm ý mà nói, thấy nụ cười trên mặt anh ta tràn ngập chua xót và bất đắc dĩ, nghĩ con người anh ta cũng còn tạm được, nhắc nhở: “Hại con xong, chắc là sẽ đến đời cháu đó, có lẽ anh sẽ thành mục tiêu tiếp theo của bọn họ.”
“Tôi chẳng có cái gì cả, cũng không có giá trị lợi dụng, hiện tại cả gia đình đều dựa vào một mình tôi buôn bán kiếm tiền nuôi sống, sẽ không hại tôi.” Thôi Văn Đống vẫn rất tự hiểu lấy mình.
“Ai nấy đều còn có tay có chân, vậy mà lại không chịu nghĩ cách đi kiếm tiền, toàn là trông chờ vào anh nuôi sống, vậy mà còn không phải là hại anh sao?”
Tống Thao quen biết với anh ta lâu như thế, chỉ thấy em gái anh ta thỉnh thoảng sẽ đến buôn bán phụ, những người khác lại chưa từng đến, đến cả cơm cũng không đưa đến cho anh ta.
Hiện tại Thôi Văn Đống đã thuê nhà ở riêng, viện cớ là anh ta cần một kho hàng nhỏ gửi hàng hóa để dọn ra ngoài, thở dài nói: “Ông bà nội tôi lớn tuổi rồi, hiện tại sức khỏe không được tốt cho lắm, mẹ tôi phải chăm sóc cho bọn họ, còn phải chăm sóc cho hai đứa cháu nhỏ và làm việc nhà, bên ngoài cũng rất khó tìm được công việc, chỉ có thể để tôi và em gái tôi làm trụ cột.”
“Sao ông bà nội của anh lại xác định chú hai của anh sẽ quay về nước giúp bọn họ vậy?” Tống Thao tò mò về chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-846.html.]
“Có lẽ bọn họ có cách nào đó đi.”
Thôi Văn Đống lại không lạc quan như ông bà nội của anh ta, anh ta chưa từng gặp chú hai, nhưng thông qua chuyện ông ấy không thèm liên lạc với gia đình trong suốt hai mươi năm qua cũng đã nhận ra có lẽ ông ấy có tính cách rất giống cô út, cho dù có quay về thì có lẽ cũng sẽ không tha thứ chuyện quá khứ, nhiều nhất là nể tình công ân sinh dưỡng mà cung cấp một ít giúp đỡ về mặt kinh tế.
Ngày hôm sau Cung Linh Lung đã nhận được toàn bộ bộ chăn ga gối đệm mà cô đặt hàng, sau đó bọn họ lại chạy đến thành trần ven biển mua không ít đồ biển khô, còn thu mua không ít trái cây đặc sản ở phương nam.
Sau khi quay về thành phố Dương, bọn họ nghỉ ngơi một ngày, dẫn theo ba đứa con trai đi xem phim điện ăn, ăn ăn uống uống khắp nơi, sau đó mới mua vé máy bay, một nhà năm người cất cánh bay về kinh đô.
Một tháng này bọn họ đã di chuyển đến rất nhiều thành phố, đi từ đằng đông đến đằng năm, chơi vô cùng nhẹ nhàng và vui vẻ.
Từ sau khi kết hôn đến bây giờ, hai vợ chồng bọn họ đều bận rộn công việc, sau đó Cung Linh Lung lại mang thai sinh con nuôi con, bọn họ chưa bao giờ đi ra ngoài du lịch vui chơi, trong một tháng này bọn họ buông bỏ hết toàn bộ công việc và việc tư, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc du lịch, cực kỳ hạnh phúc.
Ba anh em cũng là như thế, tuy rằng phong cảnh nơi này còn xa mới bằng được thế giới tu luyện, vật tư nơi đây cũng rất cằn cỗi và khan hiếm, nhưng có cha mẹ ở bên cạnh làm bạn, bọn họ cảm nhận được sự ấm áp mà kiếp trước chưa từng có.
Dọc theo đường đi, Cung Linh Lung đã chụp rất nhiều ảnh chụp, xài hết gần mười cuộn phim, tính toán quay về kinh đô sẽ rửa hết toàn bộ ảnh chụp này.
Đây là niềm vui sướng của hai vợ chồng bọn họ và các con, là chuyến du lịch đầu tiên, rất đáng để kỷ niệm, cũng đáng để sau này lấy ra ngoài hoài niệm, cô nhất định phải bảo tồn lại những ký ức quý giá này, chờ già rồi lại lấy ra ngoài xem nhớ lại.