“Đứng lại!”
Mới vừa xử lý xong thủ tục, ba anh em cầm kem đi ra ngoài khách sạn, mới vừa đi đến cửa đã gặp được Lương Tư Dao.
Hôm nay Lương Tư Dao lại mặc bộ quần áo như lần đầu tiên gặp được, mái tóc vàng kim uốn xoăn kia lại được cột lên, lần trước cô ta bị té ngã rất nặng, đã nhiều ngày trôi qua nhưng trên sống mũi vẫn dán băng gạc, hàm răng bị gãy đã được bổ sung răng giả, chẳng qua vết sẹo trên miệng còn rất rõ ràng, môi và mặt đều sưng vù, trông vừa buồn cười lại xấu xí.
Lúc này lại là cô ta lao ra cản đường ba anh em bọn họ, Lục Sơ Minh đứng ở trước nhất ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nói chuyện cũng chẳng khách sáo gì: “Cô lại muốn bị đánh nữa sao?”
“Lương Tư Dao, chị lại nổi điên cái gì nữa vậy hả?”
Thôi Tư Vi thấy cô ta cản đường ba đứa nhỏ, tiến lên giơ tay kéo cô ta đi, thái độ cực kỳ mất kiên nhẫn: “Chị có thể đừng có đi kiếm chuyện với người khác nữa được không?”
“Em câm miệng cho chị.”
Giọng của Lương Tư Dao rất chói tai, đang muốn mắng gì đó với ba anh em thì đã nhìn thấy bóng dáng của hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên, lời nói đã đến bên miệng lập tức tắt lửa ngay.
“Cô cản đường con trai tôi làm cái gì?”
Giọng điệu của Lục Tĩnh Xuyên rất lạnh nhạt, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm hơi híp lại, làm cho người ta có cảm giác anh không phải là loại người dễ chọc.
Anh ta dời mắt từ Lương Tư Dao sang Thôi Tư Vi, thiếu niên nhỏ tuổi này rất đẹp trai xinh xắn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đường nét trên mặt cậu có một chút cảm giác quen thuộc rất khó diễn tả thành lời.
Cung Linh Lung xách theo hành lý đi ở sau cùng, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt liếc nhìn hai người bọn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Lương Tư Dao vài giây mới nói: “Cô không nghe thấy câu hỏi của chồng tôi à?”
Lương Tư Dao cố ý đến đây kiếm chuyện, nhưng hai người bọn họ ở chỗ này, chạm phải ánh mắt sắc như ưng của Lục Tĩnh Xuyên, cô ta không dám ngang ngược làm gì, cũng sợ anh sẽ đánh cô ta.
“Đi thôi.”
Thấy cô ta nhát như chuột, Cung Linh Lung cũng lười nói thêm cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-843.html.]
Xe tải lớn đậu ở cách đó không xa, Lục Tĩnh Xuyên ôm ba đứa nhỏ lên xe, chờ Cung Linh Lung cất hành lý đi rồi, bọn họ lập tức lái xe xuất phát,
Xe vừa mới khởi động, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đứng ở đầu hẻm đột nhiên giơ chân đuổi theo, lớn tiếng kêu: “Chờ đã, chờ chút đã.”
Nhưng mấy người Lục Tĩnh Xuyên lại không nghe được, đã lái xe tải rời đi.
“Cha, cha gọi bọn họ làm cái gì?”
Lương Tư Dao đi theo ông ấy, mặt lộ rõ vẻ không vui: “Cha, lần trước chính là người đàn ông lái xe kia đã đá con bị thương, cha còn gọi bọn họ làm cái gì chứ.”
Người đàn ông trung niên kia không nghe được lời cô ta, hai mắt nhìn về phía xe tải, trên mặt là vẻ mất mát không nói nên lời.
“Cha, cha làm sao thế?” Thôi Tư Vi tiến lên đẩy nhẹ lên người ông ấy.
“Không có gì.”
Người đàn ông trung niên kia lắc đầu, lại nhìn về phía Lương Tư Dao: “Tư Dao, lúc nãy con mới nói cái gì?”
Thấy lúc nãy ông ấy không nghe được lời mình nói, Lương Tư Dao bĩu môi, lộ ra vẻ mặt không vui, xoay người xoắn m.ô.n.g rời đi.
Thôi Tư Vi thấy cô ta lại giở thói õng ẹo, trên mặt lộ rõ vẻ phiền muộn không phù hợp với lứa tuổi: “Cha, chúng ta đừng dẫn chị ta đến kinh đô, để chị ta và mẹ về Hồng Kông và nước M đi, chị ta chỉ biết gây sự, lúc nãy chị ta lại đi chặn đường ba anh em sinh ba kia kiếm chuyện, con sắp bị chị ta làm cho phiền c.h.ế.t đi được.”
“Sao nó lại đi chặn đường người ta?” Người đàn ông kia hỏi cậu.
“Chị ta cố ý muốn kiếm chuyện đó, mỗi ngày mà không kiếm chuyện là chị ta lại khó chịu. Ngày nào con cũng đi theo chị ta đi ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt khác thường của người khác, bị bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, con thật sự chịu hết nổi rồi.”
Thôi Tư Vi cũng không thích chị của cậu ăn mặc hở hang như thế, cậu không cảm thấy đó là thời thượng và xinh đẹp, ngược lại cảm thấy cô ta ăn mặc rất thô bỉ và chướng tai gai mắt.
Bầu không khí ở nơi này khá bảo thủ, không có cô gái nào ăn mặc giống như cô ta, tất cả mọi người nhìn thấy đều sẽ dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô ta, có một số ít người còn lên tiếng quở trách, nhưng mà cô ta lại không biết tiết chế chút nào, còn cãi nhau với người ta, mắng người ta là đồ nhà quê xấu xí, lúc đó cậu nghe xong thật sự rất muốn đóng gói cô ta quăng về lại nước M.
“Chờ mẹ con về rồi, cha sẽ nói chuyện với mẹ, để bọn họ về Hồng Kông dưỡng thương, con và cha đến kinh đô.” Người đàn ông kia nói xong lập tức nhấc chân đi vào khách sạn.