Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 840




Bọn họ muốn đi, Cung Thành Tuấn đương nhiên cũng ủng hộ, còn giúp đỡ thêm: “Tĩnh Xuyên, cậu đi điều một chiếc xe tải lớn đến cho hai đứa dùng, bán trái cây ở nơi này rất đắt, nếu Linh Lung có nhiều hàng hóa thì mấy đứa đừng bán lẻ, hạ giá thấp xuống một chút, đi bán sỉ đi.”

“Dạ vâng.” Lục Tĩnh Xuyên đồng ý, còn xin giúp đỡ: “Cậu cả, cậu lại tìm giúp chúng con một cái cân to nữa.”

Cung Thành Tuấn tính đi vào trong không gian xem thử, không gian này không thể mang Lục Tĩnh Xuyên đi vào được, ông ấy nói với anh: “Cậu sẽ bảo Tiểu Tề đi xử lý, hiện tại con đi theo cậu ấy lái xe về đi.”

“Dạ vâng.”

Sau khi Lục Tĩnh Xuyên rời khỏi nơi này, Cung Linh Lung dẫn theo cậu cả và ba anh em đi vào không gian.

Hiện tại diện tích trong không gian đã lớn hơn một năm rưỡi trước rất nhiều, nhìn thấy khu vực trồng dược liệu rộng mênh m.ô.n.g không nhìn thấy điểm cuối, Cung Thành Tuấn lên kế hoạch: “Linh Lung, ngày mai cậu sẽ sắp xếp thuyền hàng, tạm thời vận chuyển đợt dược liệu này đến Hồng Kông trước đi, nhà máy dược liệu mới xây dựng của chúng ta đang cần đợt nguyên vật liệu tốt nhất này.”

“Dạ vâng.”

Lúc trước khi ăn cơm, Cung Linh Lung nghe xong quy hoạch trong khoảng thời gian này của cậu cả, ông ấy đã xây dựng nhà máy mới ở Hồng Kông và Đông nam Á, bà cô cho ông ấy mượn không ít tài chính, hiện tại muốn về nước phát triển, tài chính sẽ khá khan hiếm.

Lúc này cô lại nói với ông ấy: “Cậu cả, tháng tư hai chú thím nhà họ Thủy đã về kinh đô một lần, lúc đó bọn họ cũng đến nhà con thăm hỏi cảm ơn, con cẩn thận trò chuyện với bọn họ rồi, biết được trong nước có rất nhiều văn vật đồ cổ bị bán đấu giá ở thị trường nước ngoài, tất cả đều có giá trên trời. Nhà chúng ta có rất nhiều đồ cất chứa, mớ tang vật mà mấy người Tiết Hải Huy tham nhũng cũng đang ở trong tay con, chúng ta chọn một ít vật phẩm bình thường đi bán đấu giá, gom góp tài chính đi.”

Cung Thành Tuấn nghĩ tài chính của ông ấy đúng là có hơi căng thẳng một chút, suy nghĩ rồi đồng ý ngay: “Được, chúng ta chọn mười đến hai mươi món vật phẩm bình thường có tuổi đời ngắn đến Hồng Kông bán đấu giá đi, những vật phẩm quý giá có niên đại xa xăm thì cứ tiếp tục truyền thừa, để cho con cháu đời sau cất chứa.”

Cung Linh Lung dành riêng một mảnh đất riêng trong không gian chuyên dùng để chứa đựng những vật phẩm trân quý mà nhà họ Cung truyền lại, cô và cậu cả cùng nhau đi chọn hai mươi món, đại đa số đều là đồ sứ bình hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-840.html.]

Chọn xong rồi, Cung Thành Tuấn đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, Linh Lung, bà cô của con có tặng cho Tĩnh Xuyên một căn nhà, ở gần nhà hàng Đào Gia mà chúng ta vừa mới ăn cơm xong, hai đứa tranh thủ thời gian đi qua đó xem nhà thử đi.”

“Đúng rồi, cậu cả, cậu mà không nhắc con thì bọn con đã quên mất rồi.”

Cung Linh Lung cười, hái một chùm nho đưa cho ông ấy cười nói: “Chắc anh Tĩnh cũng quên mất anh ấy có nhà ở thành phố Dương rồi.”

Lúc đó khi bà cô mua căn nhà này, Cung Thành Tuấn cũng đi theo làm thủ tục, nói với bọn họ: “Căn nhà đó khá rộng đó, tổng cộng có ba tầng, tầng đầu tiên là mặt tiền, có thể dùng để buôn bán, lầu hai và lầu ba có ba bốn căn phòng ngủ. Đồ nội thất trước đó đều không được tốt lắm, sau khi mua nhà xong thì đã bảo chủ nhà cũ dọn hết đồ nội thất đi rồi, sau đó còn thuê người đến trát phấn lại lần nữa, thay đổi toàn bộ ổ khóa trong nhà, chỉ cần mua sắm một ít đồ nội thất là có thể đi vào ở rồi.”

“Dạ vâng, mai mốt bọn con sẽ tranh thủ thời gian đi quá đó xem.”

Lúc bọn họ đi đến, ba anh em đã vui vẻ bơi lội trong hồ nước nhỏ, Lục Trường Khiếu còn vui vẻ mời: “Ông cậu cả, ông có muốn xuống nước chơi với bọn con không?”

“Được, ông cậu đi lấy quần áo, sau đó xuống tắm với ba đứa.”

Nước trong không gian đều có tác dụng vô cùng thần kỳ, dạo gần đây Cung Thành Tuấn khá vất vả, cũng muốn ngâm nước giải lao.

Cung Linh Lung hộ tống ông ấy đi ra ngoài lấy quần áo, sau đó lại dẫn ông ấy đi vào lần nữa, để ông ấy tắm chung với ba đứa nhỏ, cô thì chạy đến vườn trái cây bận rộn chuẩn bị trái cây để ngày mai mang đi bán.

Cung Thành Tuấn tắm với ba đứa nhỏ một tiếng đồng hồ, đứng lên cảm thấy vô cùng thoải mái, mặc quần áo mát mẻ chạy đến giúp đỡ.

Nhìn thấy một đống sọt lê táo bày đầy đất, ông ấy tiện tay cầm lấy một quả táo, vừa ăn vừa nói: “Linh Lung, con chừa một nửa trái cây cho cậu, tối ngày mai cậu cho thuyền đưa về Hồng Kông. Trái cây trong không gian của con rất tươi đẹp, vị cũng ngon, toàn là trái cây loại một, mang đến siêu thị nhà mẹ đẻ mợ hai của con bán, chắc chắn có thể bán được với giá càng cao hơn.”

“Dạ được, cậu có thuyền vận chuyển thì cứ đưa một nửa qua trước đi. Có lẽ bọn con sẽ ở lại đây thêm mười ngày nữa, trước khi về lại vận chuyển thêm một thuyền nữa đi qua đó.