Mẹ Quý bưng một chén cơm, mỗi món ăn đều gắp chút tới đút cho anh ăn anh, “Mấy món Linh Lung nấu đều là món con thích ăn, còn nấu canh nữa, nếu thấy ngon miệng thì ăn nhiều chút, phải ăn nhiều vào mới có thể khôi phục nhanh được.”
Nửa miếng thịt hấp bỏ vào miệng, Quý Duy cảm khái: “Nhân gian mỹ vị.”
Mẹ Quý nghe thế bật cười cười, “Cái môn nấu nướng này quá thâm ảo, loại món ăn ngon như thịt hấp này, cả đời này mẹ của con cũng học không được. Tay nghề Cẩm Lâm cũng không tệ lắm, cũng là một người rất có kiên nhẫn, sau này bảo con bé học nghề của Linh Lung, con chỉ có thể dựa vào con bé để có lộc ăn.”
Cam Cẩm Lâm nhanh chóng bưng hai phần cơm trở lại, còn mua hai miếng dưa hấu, vừa đi vào đã lập tức đưa cho hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên ăn, “Đoàn trưởng Lục, đồng chí Cung, ăn chút dưa hấu giải khát đi.”
“Cảm ơn.”
Cung Linh Lung cười tiếp nhận, “Đồng chí Cam, cô nhanh ăn cơm đi.”
“Tôi chờ bác gái rồi ăn chung luôn.”
Cam Cẩm Lâm đặt hộp cơm sang một bên, thấy có canh, mở ngăn tủ bên cạnh lấy một cái chén không múc một chén canh đầy để nguội trước, ôn nhu cười nhạt: “Canh thơm quá.”
“Tài nấu nướng của Linh Lung giỏi lắm, làm đồ ngon miễn chê luôn.” Mẹ Quý cười nói, lại hỏi: “Đúng rồi, tĩnh xuyên, hôm nay ba nhóc con nhà con không có tới hả?”
“Bọn nhỏ mới vừa ăn cơm trưa xong, ở nhà ngủ trưa.”
“Ba đứa con trai nhà các con thật là người gặp người thích, ngoan ngoãn thông minh lại có lễ phép, ngày hôm qua bọn nhỏ còn an ủi và bác trai nữa, lúc ấy bọn bác đang lo lắng cho Duy Nhi, cũng chưa kịp nói chuyện gì với ba nhóc con đó.”
Ngày hôm qua con trai nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự, lúc ấy trong lòng bác sĩ cũng không dám chắc có thể cứu được, bọn họ đều lo lắng sốt ruột muốn chết, người khác có khuyên nhủ an ủi cũng không nghe lọt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-826.html.]
Lục Tĩnh Xuyên nói chuyện cùng mẹ Quý, Cung Linh Lung thì nói chuyện phiếm cùng Cam Cẩm Lâm, biết được cô ấy cũng là một sinh viên còn đang đi học, học chuyên ngành kiến trúc thiết kế, có chút kinh ngạc: “Đồng chí Cam, vẻ bề ngoài và sở thích của cô chẳng tương xứng chút nào.”
“Đúng vậy, lúc trước khi tôi lựa chọn chuyên ngành kiến trúc, người trong nhà đều rất kinh ngạc.”
Cam Cẩm Lâm hơi hơi cười nhạt, tươi cười giống như một đóa hoa nhài thuần khiết: “Cậu của tôi là kiến trúc sư, khi còn nhỏ tôi thích vào phòng sách xem ông ấy vẽ các loại bản vẽ kiến trúc, dần dần cũng cảm thấy có hứng thú, trước kia chưa bao giờ nói cho người lớn trong nhà biết, lần này khi điền nguyện vọng, bọn họ đều không quá ủng hộ, chỉ có cậu là nhiệt liệt ủng hộ tôi.”
“Sở thích chính là giáo viên tốt nhất.”
Cung Linh Lung nhìn thấy rõ ánh sáng trong mắt cô ấy mỗi lần cô ấy nhắc tới thiết kế kiến trúc, điều này chứng minh cô ấy thật sự rất thích thích ngành này, có lẽ cũng rất có thiên phú ở phương diện này.
“Đồng chí Cung, cô học chuyên ngành gì thế?”
Cam Cẩm Lâm có ấn tượng rất tốt về cô, cũng biết cô là trạng nguyên khoa văn kinh đô, nhưng mà không chú ý đến những chuyện khác của cô.
“Tôi là chuyên ngành ngôn ngữ, song tu ngôn ngữ F và ngôn ngữ Y.”
Mẹ Quý thấy hai đồng chí nữ tuổi trẻ bắt đầu trò chuyện vui vẻ, cũng gia nhập vào trận doanh nói chuyện phiếm, cười nói: “Cẩm Lâm, hiện tại Linh Lung dân theo ba đứa nhỏ của cô ấy cùng nhau đi học đại học, ba đứa con trai của cô ấy cực kỳ cực kỳ thông minh, mới một tuổi đã biết đi theo mẹ học đại học, mấy lần thi đều đạt được điểm tuyệt đối hết đó.”
“Thật sao?” Cam Cẩm Lâm chưa từng nghe nói qua việc này.
Cung Linh Lung cười gật đầu: “Năng lực học tập ngôn ngữ mới của mấy đứa nhỏ vốn dĩ rất mạnh, lúc đi học lại rất nghiêm túc, hiện tại các bạn học cùng lớp trong khoa ngoại ngữ chúng tôi đều bị ba nhóc con làm cho không dám thả lỏng chút nào, tất cả đều liều mạng nỗ lực học tập giống như tiêm m.á.u gà, nhất là lớp của tôi, lần nào thi cả lớp cũng đều đạt điểm tuyệt đối, mọi người đều sợ phải thua ba đứa con trai của tôi.”
“Người có thể thi đậu đại học kinh đô trên cơ bản đều là trạng nguyên ở cách nơi, đến trường học lại bị ba đứa nhóc một tuổi ép đến mức này, bọn họ cũng đáng thương thật đó.” Quý Duy cười nói.