Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 822




Chờ đến khi bọn họ rửa mặt xong đi ra ngoài, Cung Vãn Đường đã ở trong phòng bếp bận rộn, thấy con rể lập tức hỏi ngay: “Tĩnh Xuyên, con bị thương có nặng lắm không?”

“Mẹ, con còn ổn, bị gãy tay, chân trái bị thương ngoài da, ngoài ra không có vấn đề gì nữa.”

Lục Tĩnh Xuyên chậm rãi tự đi ra ngoài, thấy thầy ôm Xích Xích đi đến, nhìn ông ấy cười cười: “Thầy.”

“Ừ.”

Lúc nãy Hàn Tế đã đến bệnh viện thăm Quý Duy rồi, lần này hai người bọn họ đều bị thương không nhẹ, quan tâm nói: “Trong khoảng thời gian này con ở trong nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe, dùng thuốc tốt nhất, tốt nhất là vào bệnh viện truyền dịch chống viêm đi.”

“Dạ, ăn cơm chiều xong sẽ đến bệnh viện truyền dịch ngay.” Vết thương của Lục Tĩnh Xuyên cũng cần phải đi đổi thuốc.

Cung Linh Lung đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, cầm một cái áo tay ngắn cho anh mặc vào, cắt dưa hấu đưa đến tay anh, để anh dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi ăn gì đó.

Hàn Tế ôm con trai ở bên cạnh hỏi thăm anh về nhiệm vụ lần này, lần này bọn họ ra ngoài cũng thuộc về bí mật cao cấp nhất.

Bọn họ ở trong phòng khách nói chuyện chính sự, hai mẹ con nhà họ Cung ở trong phòng bếp bận việc, hai người cũng đang nhỏ giọng nói về chuyện thuốc cứu mạng.

Lần này mấy người Quý Duy dùng thuốc cứu mạng, tất cả đều bảo vệ tánh mạng, chuyện này chắc chắn sẽ bị lãnh đạo mặt trên chú ý đến, có lẽ không bao lâu sau sẽ mời Cung Vãn Đường tiến đến nói chuyện.

“Mẹ, mẹ suy xét như thế nào?”

“Đây là phương thuốc do mẹ căn cứ theo truyền thừa tự nghiên cứu phát minh, là bí phương của nhà họ Cung, tương lai sẽ truyền xuống cho nhiều thế hệ, mẹ sẽ không nộp lên cho quốc gia giống phía lần trước, nhưng mà mẹ sẽ phối thuốc cung ứng cho người muốn sử dụng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-822.html.]

Lúc nãy trên đường lại đây Cung Vãn Đường đã nói với Hàn Tế, Hàn Tế đồng ý và duy trì bà, còn chuyện mặt trên tạo áp lực, ông ấy sẽ đi đứng giữa ứng phó trao đổi.

“Mẹ, nay đã khác xưa, tình huống hiện tại không giống mười năm trước, nếu chúng ta không muốn giao ra, bọn họ sẽ không bức bách.” Cung Linh Lung về vẫn có chút tin tưởng hoàn cảnh hiện tại.

Cung Vãn Đường vừa xắt rau, vừa thở dài: “Thật ra mẹ thì lại hy vọng những quân nhân chiến sĩ đó đều không cần dùng đến thuốc của mẹ.”

Dùng không đến thuốc của bà, cũng có nghĩa là bọn họ không có nguy hiểm, vẫn còn bình an.

Cung Linh Lung cũng có ước muốn giống bà, cô cũng không muốn nhìn thấy Lục Tĩnh Xuyên và chiến hữu dùng đến thuốc cứu mạng, nhìn đến bọn họ trọng thương nằm ở trên giường, trong lòng cô cũng rất hụt hẫng.

Bọn họ đều là chồng của một người vợ, là con cái của cha mẹ, là cha của một đứa bé nào đó, là trụ cột trong nhà.

Nếu bọn họ ngã xuống, bầu trời trong nhà cũng sẽ sụp đổ.

Buổi tối Cung Linh Lung hầm canh gà bổ dưỡng, làm một bàn toàn đồ ăn mà Lục Tĩnh Xuyên thích ăn, buổi tối săn sóc cẩn thận chiếu cố anh ăn cơm, sau khi ăn xong lại đưa anh đi bệnh viện truyền dịch đổi thuốc.

Cô vốn dĩ đã kế hoạch dẫ ba đứa con trai đi phương nam du lịch, hiện tại anh bị thương, cô quyết đoán hủy bỏ kế hoạch đi phương nam du lịch, tính toán chờ anh khỏe hơn một chút chút sau, cô lại con các con đi thành thị xung quanh đi dạo.

Truyền dịch xong trở về đã 9 giờ, ba anh em đã tắm rửa xong, mặc quần cộc truy đuổi chạy qua chạy lại ở trong phòng khách, Tiểu Xích Xích ở trên thảm lăn lộn kêu to, giống như đang hò hét trợ uy, bốn đứa nhỏ chơi thật sự vui vẻ.

Hai người bọn họ đi vào phòng, ba anh em lập tức chạy tới, Cung Linh Lung thấy bọn họ chạy đổ mồ hôi đầy người, sợi tóc cũng đã ướt, vẻ mặt cưng chiều: “Coi như uổng công đi tắm rồi.”

“Trước khi đi ngủ bọn con sẽ tắm thêm lần nữa.”

Hiện tại là mùa hè, bọn họ đều là tắm nước lạnh, ngày thường đều không cần cô tắm rửa giúp, ba anh em giúp đỡ lẫn nhau, hôm nay cũng không cho ông ngoại bà ngoại hỗ trợ, bọn họ tự đổ nước tắm rửa.