Chuông vào tiết học còn chưa vang lên, giáo viên đã mang theo sách giáo khoa đến lớp, Cung Bồng Trạch lập tức xách một chùm nho đưa qua, miệng vô cùng ngọt ngào: “Cô Tần, nho ngon lắm ạ, đã rửa sạch rồi, con mời cô ăn.”
“Ba anh em con ăn đi.” Giáo viên Tần không ăn đồ ăn vặt của bọn nhỏ.
“Cô ơi, bọn con ăn no rồi, mẹ mang theo một rổ to đến, là bà con trong nhà tặng ạ.” Cung Bồng Trạch nhón chân, nhét nho vào trong tay cô ấy.
Nho này có chủng loại rất bình thường, là loại nho thường thấy ở phương nam, nhưng mà nó lại trưởng thành ở trong không gian, vị cực kỳ ngọt, không có vị chua nào.
Giáo viên Tần thử nếm hai trái, hai mắt sáng lên: “Nho này ngon thật đó.”
Ăn nho xong thì bắt đầu đi học, buổi chiều có bốn tiết, lịch học rất dày, các kiến thức cần học cũng nhiều, cả buổi chiều mọi người đều nghiêm túc tập trung học tập.
Tiếng chuông tan học vang lên, chờ giáo viên thông báo tan học, mọi người lập tức dọn dẹp sách giáo khoa.
Cung Linh Lung dọn dẹp tập sách của mình trước, lúc xoay người dọn dẹp cho ba đứa nhỏ, tinh mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài, vui vẻ kêu lên: “Mẹ, chú Hàn.”
“Bà ngoại, ông ngoại.”
Ba anh em lập tức xoay người nhảy xuống ghế, cười hì hì chạy như bay qua bên đó.
Đã lâu lắm rồi Cung Vãn Đường không gặp được bọn nhỏ, ngồi xổm xuống, giang rộng tay ôm lấy cả ba đứa cháu ngoại vào trong lòng, hôn từng người một, dịu dàng cười nhạt nói: “Ba cục cưng, các con có nhớ ông ngoại bà ngoại không?”
“Dạ nhớ.”
Ba anh em đồng thanh kêu to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-816.html.]
Hàn Tế duỗi tay sờ đầu bọn nhỏ, một tay khác đang ôm bạn nhỏ Hàn Nguyên Hách, mặt mang theo ý cười: “Mấy đứa đi học nghiêm túc thật đó.”
Lúc nãy bọn họ đứng ở bên ngoài năm phút, có nhìn thấy ba anh em bọn họ nghiêm túc nghe giảng bài và ghi chép, chỉ có điều dáng ngồi không ngay ngắn cho lắm, cả ba đứa nhỏ đều có vẻ rất nghịch ngợm cà lơ phất phơ.
“Ông ngoại, tháng trước bọn con làm bài kiểm tra đạt được điểm tối đa đó.” Lục Sơ Minh có chút kiêu ngạo nói.
“Ừ, ông ngoại đã nghe nói rồi, giỏi lắm, tối nay ông ngoại dẫn ba đứa đi ăn vịt quay.” Trong mắt Hàn Tế tràn ngập cưng chiều.
Cung Linh Lung nhanh chóng dọn dẹp cặp sách, cười khanh khách chạy đến, giơ tay ôm lấy em trai trong lòng ông ấy, hôn tới tấp nói: “Tiểu Xích Xích, em còn nhớ chị cả không nè?”
Bé con được nuôi đến tròn vo, trông rất giống em bé trong tranh tết, bế lên cảm giác rất nặng tay, tuần trước cô vừa mới đến viện gia thuộc xong, bé con nhìn thấy cô còn có chút ấn tượng, cười toe toét lộ ra vài cái răng sữa.
“Linh Lung, con đưa cặp sách cho mẹ.”
Cung Vãn Đường cầm lấy cặp sách của bốn mẹ con bọn họ, thấy mấy bạn học khác chưa ra về đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, bà cười dịu dàng chào hỏi: “Chào các bạn học, dì và chú là cha mẹ của Cung Linh Lung, trong khoảng thời gian này cảm ơn các con đã giúp con bé chăm sóc con nhỏ.”
“Chú, dì, ba đứa nhỏ Lục Sơ Minh ngoan lắm, Cung Linh Lung dạy dỗ bọn họ rất tốt, bọn con cũng không giúp đỡ gì.” Một bạn học trong đó tiếp lời.
Cung Vãn Đường trò chuyện vài câu với bọn họ, biết bọn họ cần phải đi ăn cơm, không đứng ở cửa cản đường nữa, cả gia đình đều vội vàng rời đi.
Hôm nay Hàn Tế được nghỉ phép, cố ý dẫn hai mẹ con bọn họ đi ra ngoài đi dạo, buổi chiều sẽ đến thăm bà cụ Hàn, lúc này là cố ý đến đón bốn mẹ con bọn họ cùng nhau ăn cơm chiều.
Tối nay bọn họ đi ăn vịt quay, ba anh em đều thích món này, cả ba đều tự cuốn bánh thoa tương vô cùng nhanh nhẹn, không cần người lớn giúp đỡ.
Bạn nhỏ Hàn Xích Xích đã nửa tuổi, tạm thời còn chưa thế ăn mấy thứ này, hiện tại cũng đã bắt đầu ăn dặm, cậu bé cũng không kén ăn, đút cháo bột hoặc canh trứng nhóc con này đều há to miệng ăn ngon lành.