Trong lòng Cung Linh Lung hiểu rõ, hỏi thăm ông ấy: “Cha, cha cảm thấy hai cái nhà máy này cần phải tốn bao nhiêu tiền.”
“Nhà máy ngũ kim thì chỉ có đất là đáng tiền nhất, dựa theo giá cả hiện tại thì nhất nhất chỉ cần năm vạn, nhà máy kẹo thì ít nhất phải năm sáu mươi vạn.”
Chờ bọn họ nói chuyện quan trọng xong, Lục Sơ Minh mới mở miệng hỏi: “Ông nội, mẹ, nhà máy ngũ kim là cái gì thế? Ngũ kim là gì vậy ạ?”
“Ngũ kim là năm loại kim loại, vàng, bạc, đồng, thiếc, sắt, năm loại kim loại này sẽ được gia công chế tạo thành các loại công cụ linh kiện nhỏ, chẳng hạn như mấy cái đinh, ốc vít, đai ốc, búa, móc nối, cờ lê, kìm, kéo, vòi nước mà trong nhà mình thường sử dụng đều là sản phẩm ngũ kim.”
Cung Linh Lung kiên nhẫn giới thiệu với bọn họ, ba anh em đã hiểu, Lục Sơ Minh lại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ muốn mua cái này rồi mở nhà máy ngũ kim sao?”
“Lúc trước khi mẹ đi qua nhà dạo phố, có đi ngang qua nhà máy ngũ kim kia rồi, nhà máy ngũ kim kia có vị trí rất tốt. Lúc đó bà ngoại của mấy đứa đã nói với mẹ rồi, miếng đất của nhà máy ngũ kim là do tổ tiên của nhà họ Cung truyền xuống, thật ra mấy người ông cố bọn con đều không nỡ chuyển nhượng cho quốc gia, nhưng mà tình hình lúc đó khá đặc biệt, bọn họ cũng không còn cách nào khác.”
“Lúc này nếu có thể mua về, mẹ cũng không có ý định mở nhà máy ngũ kim gì đó, vị trí kia cực kỳ phù hợp để mở một trung tâm thương mại, nếu lãnh đạo đã tùy ý cho mẹ thử nghiệm, mẹ sẽ biến nơi đó thành một trung tâm mua sắm cỡ lớn.”
Từ nãy đến giờ Lục Thu Đồng đều yên lặng ăn cơm, lúc này mới xen lời vào: “Chị dâu, chị muốn xây dựng một trung tâm thương mại giống như cửa hàng hoa kiều đó hả?”
“Đúng vậy, đại khái như thế.”
Thật ra Cung Linh Lung muốn mở một siêu thị giống ở tương lai, nhưng hiện tại lại không tiện nói cho bọn họ.
Thấy cô đã có kế hoạch rõ ràng, Lục Nam Chinh chỉ chiêu cho cô: “Linh Lung, nếu con có kế hoạch gì thì có thể chủ động lấy danh nghĩa của nhà họ Cung để đi nói chuyện với lãnh đạo đảng ủy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-812.html.]
Cung Linh Lung đã hiểu, nhà họ Cung có vốn liếng kinh tế vô cùng phong phú, trước kia mấy người ông ngoại cũng từng tỏ thái độ muốn về nước phát triển, nếu nhà họ Cung gia nhập dùng một số lượng tài chính lớn để thúc đẩy, có lẽ các lãnh đạo đều sẽ không từ chối, cô có thể nhẹ nhàng thu mua được hai nhà máy này.
Cung Linh Lung vốn dĩ cũng đang đợi cơ hội, hiện tại cơ hội đã đưa đến trước mặt, đương nhiên sẽ không do dự mà bỏ lỡ.
Ăn cơm chiều xong, hai cha con Lục Nam Chinh ngồi lại chơi một chút rồi cũng ra về, Cung Linh Lung làm việc nhà xong lập tức gọi điện thoại cho mẹ, thương lượng chuyện này với bà.
Cung Vãn Đường ủng hộ bất cứ quyết định nào của con gái, bảo cô đi trao đổi với lãnh đạo trước, còn chuyện tài chính, chờ các lãnh đạo đưa ra câu trả lời chính xác rồi bà sẽ lập tức liên lạc với cha và các anh, để bọn họ quay về chi viện giúp đỡ.
Hiệu suất làm việc của Cung Linh Lung rất cao, chiều thứ hai là tiết tiếng Anh, cô xin nghỉ một buổi chiều, dẫn theo ba anh em đi gặp lãnh đạo.
Đến tòa nhà văn phòng rồi, cô đưa ba anh em đến văn phòng của ông cụ Lục, để ba đứa nhỏ ở trong văn phòng của ông cố ngủ trưa, cô thì cầm theo sổ tay cải cách mà cô làm ngày làm đêm để đi tìm lãnh đạo nói chuyện.
Chờ đến khi ra khỏi văn phòng lãnh đạo thì trời đã tối đen, trợ lý ở bên ngoài báo cho cô biết: “Đồng chí Cung, ông cụ Lục tan ca đã dẫn theo ba đứa nhỏ về nhà họ Lục rồi, ông ấy bảo cô tối nay đến nhà ông ấy ăn cơm.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị Băng.”
Cung Linh Lung đã làm việc ở bên này hơn nữa năm, mở rộng mối quan hệ rất rộng, lấy một bình mứt mơ nhỏ trong túi xách của mình ra, đưa cho cô ấy nói: “Chị Băng, chị mang về cho Mân Mân ăn, đây là mứt mơ tôi tự làm, chua chua ngọt ngọt, chắc là bé gái sẽ rất thích ăn.”
“Em cứ giữ cho ba đứa nhỏ nhà em ăn đi.” Chị Băng cười từ chối.
“Trong nhà em vẫn còn. Lọ này sáng hôm nay em vừa mới bỏ vào túi, còn chưa ăn, bình thường cũng là đưa cho ba đứa nó ăn đỡ thèm.” Cung Linh Lung nhét vào trong tay cô ấy, tối nay cô ấy còn phải ở lại đây tăng ca, cũng không quấy rầy cô ấy nữa, nói xong lập tức mang theo túi xách rời đi.