Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 806




Cung Linh Lung cười vỗ nhẹ vào cái chân vươn ra của cậu bé nói: “Con dám đá mẹ, mẹ sẽ về mách cha.”

“Mẹ, mẹ đánh con, con cũng sẽ mách bà nội.”

Cậu bé biết tìm người giúp đỡ, Cung Linh Lung cũng biết: “Con đá mẹ, còn muốn tìm bà nội mách, mẹ cũng phải đi tìm ông cố của con mách, nói ba người đàn ông bọn con ăn h.i.ế.p một người phụ nữ là mẹ.”

Lục Trường Khiếu: “Mẹ thắng.”

“Ha ha ha…”

Bạn học ngồi bên cạnh bị hai mẹ con bọn họ chọc cười, trong phòng học này có không ít học sinh đều đã kết hôn sinh con, con của bọn họ lại không thông minh đáng yêu và thú vị như ba anh em này.

Không bao lâu sau tiếng chuông điện thoại vang lên, giáo viên chủ nhiệm cầm sách giáo khoa đi vào, đây là một cô gái có mái tóc hơi bạc vô cùng nghiêm túc, họ Tần, lúc còn trẻ đã từng đến nước F du học và làm việc rất nhiều năm, mười năm trước đã từng gặp phải rất nhiều bất công, hiện tại danh dự được sửa lại án xử sai, được mời đến trường dạy học, cũng đảm nhiệm công việc phiên dịch quan trọng.

Tiết học đầu tiên cũng giống như trong các phòng học khác, các học sinh trong lớp đứng lên tự giới thiệu, mọi người làm quen lẫn nhau, cũng tranh cử vị trí ban cán sự lớp

Cung Linh Lung là trạng nguyên khoa văn của kinh đô, lại có kinh nghiệm là việc ở bộ phận dân chính, cô vốn dĩ có thể nhẹ nhàng đảm nhiệm chức vụ ban cán sự lớp, nhưng cô còn phải chăm sóc ba đứa nhỏ, không có thời gian rảnh để xử lý công việc trong lớp, cho nên cũng không tham dự tranh cử.

Cách mười năm, đại học khai giảng trở lại lần nữa, học sinh hiện tại giống như một miếng bọt biển khô quắt, tập trung tinh thần điên cuồng hấp thu những trí thức như dòng nước mát lành, bầu không khó học tập vô cùng nồng đậm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-806.html.]

Ba anh em cũng chưa từng học tập thứ ngôn ngữ mới này, giáo viên dạy học bắt đầu dạy từ cách phát âm chữ cái cơ bản nhất, bọn họ cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt học theo, vô cùng nghiêm túc nghe đọc, cầm bút chì nhỏ ghi chép theo.

Ba tiết học buổi sáng chính thức kết thúc, giáo viên Tần khép sách vở lại, khen ngợi ba anh em: “Lục Sơ Minh, Lục Trường Khiếu, Cung Bồng Trạch, ba đứa con biểu hiện rất tốt, về nhà nhớ học bài chăm chỉ. Sau này cô cũng sẽ đối xử bình đẳng giữa bọn con và các bạn học khác, cũng sẽ kêu bọn con đứng dậy trả lời câu hỏi, ba đứa con cũng phải tham gia thi giữa kỳ và cuối kỳ.”

“Dạ vâng ạ.”

Ba anh em đồng thanh nói, cũng lập tức từ trên ghế bò xuống, vội vàng thúc giục: “Mẹ ơi, đi thôi, đi ăn cơm thôi, đi muộn thì trong nhà ăn sẽ không còn đồ ăn ngon nữa.”

Lúc đi học cả ba đều vô cùng nghiêm túc ngoan ngoãn, tan học lập tức lộ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ của con nít.

Các bạn học đều cười, giáo viên Tần cũng cười, còn bổ sung thêm một câu: “Bạn học Cung, cô mau dẫn bọn nhỏ đi ăn cơm đi, đừng để ba đứa nhỏ bị đói.”

Cung Linh Lung nhanh chóng dọn dẹp sách giáo khoa lại, xách theo một chồng cơm hộp, dẫn ba đứa nhỏ đi đến nhà ăn, đầu tiên là tìm vị trí cho ba đứa con trai ngồi, sau đó cô mới cầm một chồng hộp cơm đi mua đồ ăn.

Hiện tại vào đại học, trong trường học có trợ cấp, một người ăn miễn cưỡng còn đủ, bốn mẹ con bọn họ muốn cùng nhau ăn cơm thì số tiền trợ cấp kia còn xa mới đủ.

Nhưng mà nhà bọn họ lại không thiếu tiền, cũng không cần phải sống tiết kiệm, ba đứa nhỏ đều còn nhỏ, đang cần ăn đồ ăn có dinh dưỡng để phát triển cơ thể, Cung Linh Lung mua cho con trai hai món mặn một món chay, cô cũng mua đồ ăn giống hệt, nhưng số lượng đồ ăn nhiều hơn một chút.

Cung Linh Lung đặt hộp cơm đến trước mặt bọn họ, phát cho mỗi đứa một cái muỗng nói: “Buổi trưa chúng ta ở nhà ăn ăn đơn giản thôi, buổi tối mẹ lại làm đồ ăn ngon cho bọn con.”